Chương 4: Làm cá dưới biển

Hai người vào một nhà ăn bên cạnh sân vận động, Khương Lê vừa cầm menu lên đã gọi cả chục món.

"Có ăn hết được không đấy?" Lệnh Tử tỏ ra nghi ngờ.

"Nãy tớ bị tiêu chảy…" Khương Lê kín đáo nhắc cô.

Đến tận lúc người phục vụ đi mất Khương Lê mới thò cổ ra nói: "Nam sinh đánh cầu với Úc Thần lúc nãy cũng không tệ đúng không? Cậu ta ở lớp bên, còn An Vi Vi…" Cô ấy nói đến đây thì thở dài, "Trai xinh gái đẹp, ba người này thành một nhóm kể ra cũng hợp lý đấy chứ…"

Sau khi nước sôi, Lệnh Tử bắt đầu vừa pha trà vừa nói: "Cũng chưa chắc, có một số người thích nội hàm thú vị hơn sắc đẹp mà."

Khương Lê hiểu ra bèn bắt đầu càn quét trà bánh trên bàn, tay cầm tách trà tay vớ bánh, thỉnh thoảng lại cười đầy khó hiểu.

Lệnh Tử khẳng định là cô nàng ngồi đối diện cô mê diễn quá thôi ấy mà.

Lúc hai người ra khỏi tiệm ăn, Khương Lê hỏi: "Cậu phải về trường à? Không thì chiều mình đi dạo phố đi?"

Lệnh Tử vừa cúi đầu nhắn tin vừa đáp: "Tớ hẹn xong với Trần Dương rồi…"

Khương Lê đang định tán dương lớp phó lớp mình thật là cẩn thận thì thấy mấy người đang chuẩn bị đi vào. Lệnh Tử vừa nhắn tin xong, cô mới mở cửa ra, ngẩng đầu lên đã thấy Úc Thần.

Lúc này cả Khương Lê cũng giật mình, cô ấy là kiểu người có gan nhưng không có can đảm, lúc bình thường dám lén lút mơ ước nam sắc thì thôi, thính bả gì cũng nói không tiếc lời nhưng chỉ cần đứng đối diện với người ta là lại trợn mắt há mồm…

Thế là hai bên cứ lúng túng đứng yên tại chỗ một lúc.

Cả ba người đã là bạn cùng lớp cả một học kỳ nhưng lại chưa từng nghiêm túc nói chuyện với nhau bao giờ.

Chưa kể đến việc Lệnh Tử rất tệ trong việc giao tiếp, ở độ tuổi này cô thậm chí còn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề gọi là giao tiếp với người khác, cái cô cần là nghiêm túc học hành, cho nên đến giờ cũng chưa hề nghĩ đến chuyện chủ động bắt lời để hai bên đỡ lung túng.

Cô phản ứng cực kì trực tiếp, nhìn ra chỗ khác rồi định đi luôn.

Thế nhưng trong lúc cô đang định nhìn ra chỗ khác thì nghe thấy Úc Thần nói một câu: "Trùng hợp nhỉ?"

Cô sửng sốt một lát bèn khó hiểu liếc anh, sau khi nhận ra đúng là anh đang nói chuyện với mình bèn lễ phép đáp một chữ "Ừ" rồi đi luôn.

Cũng có thân đâu, còn nói gì được nữa…

Khương Lê đứng sau cô nhanh chân chạy theo, trước khi đi thân thiện cười với Úc Thần một cái rồi chuồn biến.

Chờ hai cô gái đi xa rồi Úc Thần mới bước vào nhà ăn, An Vi Vi đi sau anh tò mò hỏi: "Ai đấy? Bạn cùng lớp với cậu hả? Cái cô lúc nãy kiêu ngạo nhỉ," Cô ấy tỏ ra sung sướng, "Nếm mùi thất bại rồi chứ gì?"

Khấu Lâm đi sau tích cực phụ họa, "Xem ra không phải ai cũng thích cái vẻ này của A Thần đâu, đúng không Vi Vi?"

An Vi Vi lờ biến hành vi nịnh nọt của cậu ta.

——

Buổi chiều Khương Lê không có việc cần làm bèn đến trường với Lệnh Tử.

Cơ mà cô ấy cứ lải nhải mãi: "Cậu nói xem sao cậu ta lại đẹp vậy được chứ? Mới rồi tớ liếc mỗi cái thôi đã bị sắc đẹp của Úc Thần giết chết rồi, tớ nói cho mà nghe, con lai như lúa nước lai ấy, lúa nước được lai giống là cách mạng xanh lần thứ hai, còn con lai xuất hiện đã đạp đổ mọi giới hạn về sắc đẹp của nhân loại, đây là một loại cách mạng về thẩm mỹ đấy."

Lệnh Tử cầm phấn bận bịu, chẳng biết có nghe thấy những gì cô ấy nói không.

Nhưng Trần Dương đứng cạnh nghe thấy những gì Khương Lê nói thì có vẻ tự hào: "Hai cậu đang nói về bạn cùng bàn của tôi hả?"

Khương Lê nhét một chiếc bánh quy vào miệng: "Tụi tôi khen bạn cùng bàn của cậu thì liên quan gì đến cậu hả?"

Trần Dương cười nói: "Thơm lây chứ sao."

Khương Lê hừ lạnh, "Xin cậu tỉnh lại đi, chỉ có đối lập và đau đớn thôi." Cô ấy nói xong bèn cười rộ lên. Trần Dương tức đến nỗi cầm phấn ném về chỗ cô ấy, không ngờ một hành động vô ý này lại trúng thầu, miếng phấn kia thuận lợi nhảy vào miệng Khương Lê…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!