Sau khi vào nhà Úc Thần bận việc trong việc ngoài một hồi, anh bật máy sưởi, đun nước, lại vào phòng lấy áo khoác của mình khoác cho cô, "Uống trà cho ấm người nhé?."
Nói xong bèn chạy xuống phòng Tần Việt lấy trà.
Tần Việt đang ngồi xem phim, anh hấp tấp chạy vào ôm hộp trà chuồn nhanh, Tần Việt lười biếng nhìn sang, khi chú nhìn rõ đồ anh đang cầm thì nhảy dựng lên kêu với ra ngoài: "Này! Trà Kính Đình Lục Tuyết (*) của cậu! Mày đừng có cầm đi xài lung tung!"
(*) Thuộc loại trà xanh, từng là cống phẩm thời Minh – Thanh.
Trong phòng anh vẫn luôn rất ngăn nắp, đương nhiên cũng có thể là do biết cô sẽ đến nên dọn trước. Lệnh Tử nhìn quanh một vòng, cô thân thuộc với hầu hết mọi thứ trong phòng anh, nhưng mới quay lại đã thấy một chiếc máy xay đậu nành chẳng thân thuộc với cô chút nào…
Lúc Úc Thần vào thấy Lệnh Tử vẫn còn đứng đó, cô khoác áo khoác lông của anh, đi chân trần, "Sao lại không đi dép?" Anh khom lưng lấy một đôi dép bông đi trong nhà để bên chân cô.
Màu hồng phấn, là dép bông dành cho con gái.
Lệnh Tử giơ chân xỏ dép vào, cô chỉ vào máy xay đậu nành được đặt ở chỗ tủ đứng, "Sữa đậu nành cậu mang đến cho mình lần đấy được nấu bằng cái kia à?"
Úc Thần thậm chí còn chẳng thèm nhìn nó, chỉ "ừ" một tiếng.
Cô hỏi: "Đôi dép này cũng mua cho mình hả?"
Anh lại ừ thêm, cười nói: "Cuối cùng cũng chờ được đến ngày cậu xỏ nó."
Trong phòng ấm dần lên, Lệnh Tử cởi cả áo khoác của anh lẫn cả áo lông vũ của mình ra, để hết chúng lên sô pha rồi quay lại xem anh pha trà.
Úc Thần liếc cô, cười tươi, "Cậu mình pha trà cẩn thận lắm, bộ pha trà hợp với lá trà, khống chế chính xác nhiệt độ nước, tỉ lệ nước và trà cũng rất chuẩn, mình không hiểu lắm, cậu uống tạm nhé."
Cô cười xem anh bận bịu.
Tuy rằng anh không hiểu nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất cũng biết vài điều thường thức, ví dụ như với hộp Kính Đình Lục Tuyết này nên pha bằng nước ấm tầm 80 độ.
Lệnh Tử đứng đó một lúc lâu mới đi ra chỗ khác. Úc Thần xong việc không thấy cô đâu nên bưng trà đi tìm cô khắp nơi, "Lệnh Tử ơi?"
"Mình đang trong phòng tắm." Cô bước ra, "Mình đi rửa tay."
"Làm mình hoảng đấy." Anh cười đưa chén trà cho cô, anh pha trà bằng chén pha lê, vì sợ cô bị bỏng tay nên anh còn lót quai chén bằng một tấm nhựa mềm.
Đến lúc này Úc Thần mới nhận ra cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lam nhạt mỏng, nhìn cô gầy đến lạ, anh nhịn không được bèn hỏi: "Không lạnh à?"
Cô vừa uống trà vừa đi ra phòng khách, đáp: "Nóng."
Tới giờ Úc Thần mới nhận ra đúng là trong phòng rất ấm bèn cởi áo lông vũ của mình ra rồi tiện tay ném lên sô pha, anh ngồi cạnh Lệnh Tử, nhìn cô chằm chằm.
Ừm…
Lâu vậy không gặp, đột nhiên không biết nên nói điều gì.
Lệnh Tử đặt chén trà lên bàn trà, cô nghĩ mãi mới hỏi: "Gần đây việc học của cậu thế nào rồi?"
Cô chỉ… chỉ có thể hỏi cái chuyện cụt hứng thế này thôi, thật là xấu hổ.
"Cũng được," Nhưng giờ cô nói gì Úc Thần đều thấy vui cả, "Yên tâm, mình nhất định sẽ bắt kịp cậu, tin mình nhé."
"Ừ." Cô cúi gằm mặt, cầm lấy chén trà, không nói hay phản ứng thêm gì.
"Sao vậy?" Úc Thần nhận ra tâm trạng cô đột nhiên trở lên rất nặng nề thì hơi sốt ruột.
Cô ấp úng hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh, "Qua mười hai giờ đêm nay là tụi mình đủ 18 tuổi đúng không?"
Anh sửng sốt, bật cười, "Theo lý thuyết là thế, nhưng chính xác thì phải qua sinh nhật mới đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!