Sau khi Lệnh Tử chuyển trường Úc Thần từng gọi điện cho cô, nhưng điện thoại của cô tắt máy nên anh đã đoán được phần nào, anh đợi một ngày cũng không thấy cô gọi cho mình – cơ bản đã xác định đúng là cô đã bị thu điện thoại.
Vì Chu Hòa Nghi cố tình dấu nên lão Trương cũng không biết nguyên do Lệnh Tử chuyển trường, nhưng cho dù ông có biết, Úc Thần cũng không định hỏi ông, anh biết một người an toàn hơn để hỏi.
Lý Trình Dương.
Hôm sau Úc Thần lập tức tới tìm Lý Trình Dương, quả thật anh ấy có biết việc này, nhưng Lý Trình Dương bảo anh phải chờ một thời gian nữa hãy tới tìm Lệnh Tử, Chu Hòa Nghi đề phòng rất kỹ càng, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Lý Trình Dương nói: "Dì Chu quản Lệnh Tử nghiêm lắm, không phải chỉ là nghiêm khắc thôi đâu," Anh ấy nhấn mạnh việc này, "Rất nhiều chuyện dì ấy đã sắp xếp đâu vào đấy cho Lệnh Tử rồi, dì Chu kỳ vọng rất cao vào em ấy, dì sẽ không ép buộc Lệnh Tử đi theo con đường tương lai đã được dì ấy vạch sẵn, dì Chu cho em ấy chọn một "đường sống", nhưng cái "đường sống" ấy đều là những đáp án đã được dì sàng lọc ra kĩ càng."
Úc Thần đứng ngoài hành lang phòng luyện múa, anh nhìn về phía nơi chân trời xa xôi rực lửa, càng gần lúc chạng vạng sắc đỏ cuộn trào càng thêm mãnh liệt, nửa bầu trời đã nhiễm màu đỏ rực.
Lý Trình Dương đứng song song với anh, nhưng anh ấy quay mặt vào phía trong, "Lệnh Tử tuy trông lạnh lùng nhưng thực tế lại là người rất dịu dàng, em ấy chưa từng biết đến hai chữ "phản nghịch" là gì, từ nhỏ em ấy đã sống theo sự an bài của dì Chu, đại khái trong tư tưởng của chính Lệnh Tử, đường mà em ấy có thể đi nó hẹp thế đấy, tư tưởng đó khắc sâu vào xương vào máu, con đường ấy đã ở ngay trước mắt rồi, Lệnh Tử không cần làm những chuyện dư thừa làm gì, bao gồm cả xã giao."
Úc Thần mở một hộp kẹo ra, anh lấy bốn năm viên dốc hết vào miệng, nhai đến mức tiếng kẹo vang lên "răng rắc", hơi thở mát lạnh khuếch tán khắp khoang miệng, thẩm thấu đến tận lưỡi, tận yết hầu.
Lý Trình Dương im lặng một lát mới nói tiếp: "Nên khi anh biết cậu và Lệnh Tử yêu nhau vừa sợ vừa lo, còn vui cho em ấy nữa, sợ dì Chu sẽ biết, lo cậu sẽ lừa em ấy, vui vì em ấy cuối cùng cũng chọn một đáp án khác với những đáp án cho sẵn."
Úc Thần nói: "Em sẽ không lừa cô ấy, ở chỗ em, cô ấy là công chúa, còn em là tù nhân, vĩnh viễn là thế."
Vẻ mặt Lý Trình Dương khá nặng nề: "Kỵ sĩ nghe hay hơn."
"Tùy thôi." Úc Thần đút hai tay vào túi, "Tóm lại, em chỉ cần cô ấy thôi."
"…"
Thế nên hai tuần sau Úc Thần xuất hiện bên con ngõ nhỏ gần trường mới của Lệnh Tử, Lý Trình Dương dẫn anh tới đây, anh xin nghỉ một tiết cuối để đến chờ cô tan học.
Còn nhớ học kỳ một năm lớp 11, lúc mới khai giảng anh chẳng thấy hứng thú với bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì quanh mình, bao gồm cả cô, chí nguyện của anh không ở chỗ giao lưu kết bạn, mà với học tập cũng chẳng ham mê cho lắm.
Hiện tại nghĩ lại, ấn tượng duy nhất của anh với Lệnh Tử là tên cô, lần đầu tiên thầy giáo bảo cô giới thiệu mình với các bạn anh có cố ý giương mắt nhìn, chỗ ngồi của cô cách anh không xa, Úc Thần cũng chỉ thấy một bóng dáng thướt tha mảnh khảnh.
Không phải anh chưa từng gặp những cô gái xinh đẹp, An Vi Vi là một ví dụ, cô ấy kiêu ngạo, nếu giờ mới quen cô ấy có khi anh cũng chẳng quan tâm đến An Vi Vi, nhưng anh quen Vi Vi từ nhỏ, biết cô ấy tuy kiêu ngạo nhưng tính tình cũng đáng yêu không kém.
Nên lúc ấy nghe được tên của Tô Lệnh Tử, anh chỉ liếc qua rồi tự làm chuyện riêng của mình, ngẫu nhiên gặp được cô ngoài hành lang cũng không để ý lắm.
Cứ cảm thấy tính cô nhạt như nước lọc, cô lại không thích phản ứng người khác, anh cũng chẳng có hơi sức tìm hiểu.
Tính anh luôn nhạt nhẽo thế đấy, trên đời này cũng chỉ thừa vài người có thể khiến anh quan tâm chút ít, còn lại chẳng sao cả, trăm ngàn chúng sinh như phất phơ trong nháy mắt, đời người trăm năm thoăn thoắt bất chợt mà thôi.
Nhưng ông trời cho anh một cơ hội, cơ hội ấy với anh trong hiện tại qủa thực chẳng khác gì được ban ân.
Nghỉ đông năm lớp 11, ngày hôm ấy trời mưa, anh trốn mưa ở cửa siêu thị, nhìn về gian phòng luyện múa trên tầng hai phía bên kia đường, cách màn mưa rắng xóa, xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất, anh thấy bóng dáng uyển chuyển của người con gái, làn váy đong đưa, mũi chân chỉa xuống đất nở thành hoa.
Chỉ một hình ảnh đơn giản như vậy, không ngờ lại cộng hưởng với hồi ức chôn vùi đã lâu trong lòng anh.
Một cách vô lý.
…
Úc Thần đang nghĩ ngợi linh tinh thì bỗng nhiên nhận ra có người lại gần, anh quay sang theo bản năng, cơ thể đã phản ứng trước khi não bộ kịp hoạt động – anh dang tay ra với người đang chạy lại chỗ mình, cô đâm sầm tới ôm eo anh làm Úc Thần suýt nữa không đứng được.
Lệnh Tử ôm Úc Thần thật chặt, mặt dụi vào ngực anh, cô ngửi cho thật kỹ mùi hương dịu dàng man mát thân quen.
"Giống bé mèo hoang đã đói hai tuần liền." Anh mỉm cười, khom lưng thì thào đầy trêu chọc bên tai cô.
"Sao cậu lại tới đây…" Đầu óc Lệnh Tử vẫn chưa tỉnh táo hẳn, từ khi nhìn thấy anh nó đã không còn tỉnh táo nữa, trái tim đập thình thịch, sự vui mừng tràn dâng trong lồng ngực, chính cô cũng chẳng biết chính xác mình vừa nói gì.
Úc Thần gác cằm lên đỉnh đầu cô, "Mình không được đến à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!