"…Sau này chỉ thuộc về cậu thì rõ là cầu hôn còn gì?" Đột nhiên Lệnh Tử thấy hơi ngại.
Nói thế sai hả? Trừ thế này thì còn có nghĩa gì khác nữa nhỉ?
"Cậu muốn hiểu thế mình cũng đồng ý." Úc Thần mỉm cười.
Tuy nói chuyện đấy bây giờ hơi sớm, nhưng nếu đối phương là cô thì cũng không sao.
Bản tính của cô, tư duy của cô, thái độ đối nhân xử thế của cô, tất thảy những gì thuộc về cô đều không có gì quanh co lòng vòng, không có quá nhiều ý tứ cần ngẫm nghĩ, Lệnh Tử nghĩ gì nói nấy, nói gì nghĩa đấy.
Thế giới của cô quá đơn giản, đơn giản đến mức thiếu tình tứ, đến độ dễ khiến người ta mất hứng.
Nhưng không sao, Lệnh Tử có thể dễ dàng khiến anh rung động, cũng chỉ cô mới có thể.
Mười bảy năm trước anh chỉ nhận được chút ít dịu dàng từ bà ngoại, từ cậu mình, đại khái còn đôi phần từ ký ức của Tần Sở còn sót lại trong lòng anh.
Anh không thấy mình thiếu tình thương, bởi anh đã sớm chấp nhận bản thân mình như thế.
Úc Thần không thích chia lìa, nhưng anh cũng không sợ hãi nó.
Cô gái này với anh là đặc biệt, thứ cô ấy cho anh chính là một hồi cuồng nhiệt.
Mười năm hai mươi năm sau, thậm chí quãng đời còn lại cũng chưa thể ngưng hẳn.
…
Trước một ngày lớp 12 thi Lệnh Tử gặp Lý Trình Dương một lần, trên đường tan học về nhà, từ xa xa cô đã thấy anh bò lên tường rào nhà anh, đến gần mới biết anh đang đứng trên thang.
Lệnh Tử đứng trước cửa nhà mình, cô ngẩng đầu lên hỏi: "Anh, anh đang làm gì thế?"
Cây thang được đặt tựa vào tường, người đứng trên thang không biết đang nghịch gì.
Lý Trình Dương giơ tay lên, anh cầm kéo, "Hoa trườn ra ngoài rào rồi, anh tỉa qua thôi."
Mai phải thi đại học rồi nhưng thoạt nhìn tâm trạng anh vẫn khá tốt, không ngờ vẫn còn nhàn hạ được như thế.
Lệnh Tử nói: "Vậy anh phải cẩn thận đấy."
Anh cười, "Ngã xuống từ chỗ này mai anh vẫn bò dậy đi thi được."
Cô mở miệng định nói gì đó thì chợt nghĩ ngợi, cuối cùng không nói thêm chi mà mở cửa định vào nhà.
Lý Trình Dương đứng trên đột nhiên gọi cô lại, "Lệnh Tử."
Cô ngẩng đầu lên nhìn, "Gì ạ?"
Anh lấy chocolate ra khỏi túi, "Bắt lấy này." Nói xong bèn ném xuống cho cô. Lệnh Tử giơ tay ra nhưng không bắt được, chocolate xẹt qua lòng bàn tay cô rơi xuống đất, cô nhanh chóng nhặt nó lên, hỏi: "Bạn cùng lớp lại tặng cho anh ạ?"
Lý Trình Dương không trả lời, chỉ nói: "Còn cái này nữa." Nói xong lại vứt đồ xuống cho cô.
Lần này Lệnh Tử bắt được, đó là một đóa hoa tường vi màu hồng nhạt.
"Tặng em đấy." Anh ấy nói vậy.
"Cảm ơn anh." Lệnh Tử cảm thấy đóa hoa hồng nhạt trong tay mình phiếm hơi lạnh, cánh hoa cũng rất nhẵn: "Em không có gì để tặng anh cả, hy vọng mai anh thi tốt."
Lý Trình Dương cười cười, "Vào đi thôi, anh cũng phải về phòng đây."
Lệnh Tử gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!