Chương 3: Làm cá dưới biển 2

Đại khái hồi Úc Thần bốn hay năm tuổi từng xem một bộ phim hoạt hình tên là "Hoa tiên tử" với cô bé nhà bên, nội dung thế nào anh không nhớ lắm, thậm chí gần như còn chẳng nhớ rằng mình đã từng xem một bộ phim như thế.

Bỗng nhiên giờ khắc này, Hoa tiên tử lại hiện lên tưng bừng trong trí nhớ của anh, hình tượng vẫn rõ ràng như thể chưa từng phai nhòa

Hoa tiên tử có một mái tóc… kiểu bạch tuộc, bên trên còn có đủ thứ lấp la lấp lánh.

Nếu bỏ qua điểm này thì cô gái trong phòng quả thực có điểm giống Hoa tiên tử đấy chứ.

Úc Thần thấy mình hơi buồn cười.

Nhìn một cô gái thôi mà lại nghĩ tới cả một bóng dáng đẹp đẽ trong kí ức đã bị bỏ quên từ lâu, có vẻ hơi lãng mạn thì phải?

Trong lúc anh đang hoảng hốt thì điện thoại rung lên, là điện thoại từ "hiệu sách Sơn Nguyệt", anh nghe điện thoại, vừa lặng lẽ bước xuống lầu vừa nói với đầu dây bên kia: "Đến ngay đây."

……

Lúc Lệnh Tử ra khỏi tòa nhà văn hóa cũ thì sắc trời đã tối sầm lại.

Gió thoảng từng đợt khi vào chạng vạng, từ từ thổi khô hết mồ hôi trên người cô, Lệnh Tử chỉ đổi lại quần đồng phục, bên trên vẫn mặc nguyên áo ba lê và khoác áo khoác, cô ôm một đống đồ lên xe, ngồi ở hàng sau.

Sau khi về đến nhà, Lệnh Tử lên lầu tắm rửa xong xuôi mới xuống lầu ăn cơm.

Chu Hòa Nghi vừa lột vỏ tôm cho cô vừa hỏi: "Hôm nay lớp con đổi chỗ ngồi đúng không, có bạn cùng bàn mới à?"

"Mẹ, để con." Cô để đũa xuống.

"Được rồi, để mẹ lột cho." Chu Hòa Nghi ý bảo cô cứ ăn cơm tiếp đi.

Cô lại cầm đũa lên: "Vẫn là Khương Lê, không có thay đổi gì lớn lắm đâu ạ."

Chu Hòa Nghi gắp tôm bỏ vào bát cô, "Vậy là tốt rồi, cô bé Khương Lê cũng ngoan."

Lệnh Tử chỉ "vâng" một tiếng rồi lại im lặng ăn cơm.

Chu Hòa Nghi cứ mãi lo cô gặp phải bạn cùng bàn lắm chuyện mà bị ảnh hưởng đến việc học, thậm chí còn bị bắt nạt, bà hiểu con gái rất rõ, Lệnh Tử không giỏi giao tiếp, ăn nói cũng không khéo, tính tình cũng hơi lạnh lùng, nếu so với phần lớn bạn cùng lứa tuổi thì có vẻ không đáng yêu chút nào.

Cho nên bà luôn luôn quan tâm đến tình hình trong trường học của con gái, mỗi lần đổi chỗ đều sẽ hỏi cô một lần.

"Đúng rồi," Chu Hòa Nghi đột nhiên nhớ tới chuyện khác, "Nếu múa làm ảnh hưởng đến chuyện học thì đừng luyện nữa, về sau rồi tính, học tập quan trọng hơn."

"Luyện múa mới làm con giảm căng thẳng ạ." Lệnh Tử nói.

"Vậy con phải tự sắp xếp thời gian đấy."

"Vâng."

Sau khi Lệnh Tử và lớp trưởng chọn kiểu dáng xong bèn bắt đầu chuẩn bị trang trí bảng, chữ Lệnh Tử đẹp nên cô phụ trách viết chữ, từ năm lớp một cô đã bắt đầu luyện chữ bằng bút máy, nhiều năm nay có rảnh cô cũng sẽ luyện.

Còn múa là thứ mà cô đã tiếp xúc từ trước cả khi học tiểu học.

Chu Hòa Nghi là diễn viên múa nổi tiếng, trước kia bà thường xuyên lưu diễn theo đoàn múa khắp các nhà hát lớn trên thế giới, dần dần bà cũng có danh tiếng, sau đó nắm bắt được cơ hội và thành lập phòng làm việc riêng của mình.

Lệnh Tử múa từ nhỏ, ngay từ đầu cũng chẳng tới nỗi đam mê gì nhưng lâu dần cũng thành thói quen.

Đôi khi, thói quen có thể áp đảo cả đam mê.

Lúc này Diêu Yểu đang giương giọng kêu: "Úc Thần! Lại đây giúp một chút."

Bàn tay đang lau bảng của Lệnh Tử dừng lại, cô quay đầu nhìn thì thấy Úc Thần chậm rãi ngồi thẳng dậy, lúc đầu anh kê mấy cái ghế lại sát nhau để ngủ, đã thế còn ngủ rất ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!