Tình yêu của tôi cho người,
Chu du ngoài hết thảy hữu vi pháp (*).
(*) Hữu vi pháp: Nhân duyên hòa hợp mà sinh ra vạn vật.
——
Lệnh Tử phát hiện lúc Úc Thần nghiêm túc làm chuyện gì đó sẽ hiếm khi nói cười gì, khiến người ta tưởng rằng anh là một người rất lạnh lùng, thường lúc đó anh sẽ mím chặt môi, khuôn mặt lại rất bình tĩnh.
Ví như lúc anh đọc sách.
Hay như lúc anh chơi game Tetris, Úc Thần sẽ tắt âm điện thoại và bày ra vẻ mặt "Đang bày mưu tính kế, quyết chí thắng trận" ai mà thấy thì đừng có làm phiền ông đây, đúng là chẳng khác gì lừa đời mua danh.
Lệnh Tử nhìn chàng thiếu niên mê game ngồi cạnh mình, đúng lúc anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô…
Úc Thần tha thiết hỏi: "Cậu muốn nói gì à?"
Cô thận trọng nghĩ ngợi một giây, "Hôm qua…"
"Không được đổi ý đâu." Anh nói.
"Mình không định nói chyện này." Cô nhìn anh.
Úc Thần nhướng mày, "Trừ chuyện này ra thì dễ nói thôi."
Lệnh Tử cho anh một nụ cười vô cùng nhạt nhẽo, "Hôm qua có chuyện mình quên nói với cậu."
"Hả?" Úc Thần lười biếng dựa lưng vào ghế, lúc anh nhìn cô cười thì trông có vẻ rất hưởng thụ.
"Chuyện là…" Lúc sắp thốt lên thành lời Lệnh Tử lại bắt đầu do dự, "Ờ trường cậu đừng dính mình quá."
Úc Thần nhếch môi, anh dịu dàng hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Lần đầu tiên Lệnh Tử thấy phản ứng này của anh thì cũng hơi sợ, nhưng cô vẫn dũng cảm lặp lại, "Mình nói ở trường cậu đừng dính mình quá."
Úc Thần giả cười được năm giây mới nói: "Được thôi…"
Anh còn tưởng thế là xong, ai dè cô lại nói tiếp: "Vậy giờ cậu về chỗ đi."
Giờ vẫn còn sớm nhưng đã có tốp năm tốp ba các bạn học sinh đến lớp, họ thường thường nhòm về phía Úc Thần, tự thấy bầu không khí bên kia rất đáng được nghiên cứu.
Một bạn nào đó vừa giả vờ đọc sách vừa liếc họ.
Chà, Úc Thần đứng dậy rồi kìa.
Úc Thần đứng dậy nói: "Được rồi."
Lệnh Tử nhìn Úc Thần đến tận lúc anh ngồi về chỗ mới thôi, cô còn vui mừng nghĩ anh đúng là một chàng trai dễ nói chuyện.
Bốn tiết trôi qua, hai người ngồi cách nhau năm cái bàn, không ai nói với ai câu nào.
Vừa hết tiết bốn Lệnh Tử đã bị Khương Lê lôi thẳng đến nhà ăn, cô còn chưa kịp quay lại nhìn chàng trai bị cô lờ đi cả sáng đang rất buồn lòng. Đến tận khi về từ nhà ăn Lệnh Tử mới thấy anh đang đứng bên cửa sổ, anh đút tay vào túi quần, lưng quay về phía lớp… Cô đã chạy tới đằng sau anh vẫn chưa nhận ra.
Khương Lê liếc Lệnh Tử rồi vẫy vẫy tay với cô, sau đấy tự bước vào lớp.
Lệnh Tử đứng sau lưng Úc Thần một lát mới chọc chọc vai anh, hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"
Anh quay lại nhìn cô rồi rút tay ra khỏi túi quần cầm tay Lệnh Tử, dắt cô vòng tới trước mặt mình, sau đó chống hai tay lên bậu cửa sổ, "Có phải cậu quên chuyện mình là bạn trai cậu không thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!