Làm cá dưới biển,
Làm lộc trên núi,
Làm hoa nở dưới mũi chân em.
——
Ngày khai giảng đầu tiên của kỳ hai năm lớp mười một, Úc Thần đến muộn, hơn nữa còn muộn tận nửa tiếng, thế nên tiết hai đã bị gọi lên văn phòng dọn sách với bạn cùng lớp.
Úc Thần bê sách xong xuôi bèn xoay cổ định về chỗ.
Lão Trương gọi anh lại: "Úc Thần."
Úc Thần dừng bước quay lại nhìn ông.
Lão Trương nghiêm túc nói: "Em tưởng thế là xong à? Mơ đi!"
Úc Thần đành phải lết lại chỗ ông: "Còn gì thì đại nhân nói nốt đi ạ."
Cả lớp trộm cười.
Úc Thần là con lai, đã thế lại còn là cái loại cực kì đẹp, có hẳn một nửa ưu thế từ gene di truyền, dáng người anh cao gầy, ngoại hình xuất sắc, mới đầu nhìn còn tưởng là thiếu gia nhà giàu chỗ nào tới, chẳng qua tính tình hơi ngang ngạnh chút.
Nhất là tiếng Trung của anh còn pha chút giọng Bắc Kinh, nghe kiểu gì cũng thấy không ổn.
Lão Trương gõ gõ bục giảng tỏ vẻ cảnh cáo, sau đó ông chỉ vào một chồng sách ngữ văn bên dưới: "Dọn cái này lên."
Úc Thần nghe lời ôm một chồng sách ngữ văn lên, sau đó đứng yên nghe chỉ thị tiếp theo.
Lão Trương gọi: "Lệnh Tử, em lên đây phát sách ngữ văn đi, để cậu ta bê cho em."
Úc Thần nhìn sách ngữ văn, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Tô Lệnh Tử vừa ra khỏi chỗ thì Khương Lê ngồi cạnh cô đã tỏ ra kích động.
"Hay là cậu làm đi?" Lệnh Tử trêu cô ấy.
"Sao tớ có thể không biết xấu hổ vậy được, ý đồ vậy thì rõ ràng quá." Khương Lê tiếc thay, "Lúc về nhớ phát biểu ít cảm xúc khi được gần gũi anh A Thần giùm tớ nhé."
Lệnh Tử cảm thấy anh A Thần có lẽ sẽ không thích cái… Nickname này đâu.
Nếu đây cũng coi như nickname.
Úc Thần ôm một chồng sách giáo khoa đi cạnh Tô Lệnh Tử.
Một bên là chàng thiếu niên đẹp đẽ khinh cuồng, một bênh là thiếu nữ nho nhã lạnh lùng, tuy tính nết và khí chất hai người đối lập hoàn toàn nhưng lúc đứng cạnh nhau không hiểu sao lại thấy hài hòa đến lạ.
Tóm lại cũng đều còn trẻ, kiểu gì cũng thích nghi được.
Dẫu bình thường suồng sã đến đâu thì vẫn sẽ có lúc dịu dàng, chỉ cần gặp đúng người mà thôi.
Lệnh Tử phát từ tổ đầu phát xuống, cô vốn đang lo anh sẽ không ôm nổi bằng đấy sách, hơn nữa lúc nãy anh còn phải bê sách từ văn phòng xuống đây, nhưng không ngờ một lúc lâu sau vẫn không thấy anh thở dốc chút nào.
Ừm, thể lực tốt thật.
Không chỉ có bọn họ mà lớp trưởng và lớp phó cũng đều phụ trách phát sách, lớp trưởng là nữ, lão Trương chọn cho cô ấy một nam sinh lên giúp, lớp phó là con trai, ý của lão Trương là, việc nặng thì để nam sinh làm.
Vì thế ông vung tay lên để họ tay làm hàm nhai đi thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!