Chương 91: Phiên ngoại 7

Phiên ngoại 7: Trần Tử Húc đến đây.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây mà đêm giao thừa đã qua, một năm mới bắt đầu.

Mùng sáu tết, Hạ Húc đón Hùng Bạch về nhà.

Hùng Bạch lượn tới lượn lui: "Chú ơi, sau này cháu còn đến nhà chú nữa.

"Vương Vu Dạng ngồi trên xích đu ở vườn hoa, trên đùi là cún con lông đen, lười biếng đáp:"Được.

"Hùng Bạch lải nhải như mẹ già:"Lão đại, anh phải chăm sóc chú đó.

"Chu Dịch đang ở trên bậc thang phơi giày, nghe thế, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, còn cần nhóc nhắc chắc? Hùng Bạch trợn trừng mắt lên, đi được vài bước chợt nhìn về phía bức tường:"Ơ kìa.

"Ba người trong sân đều quay sang nhìn. Hùng Bạch tận dụng cơ hội phóng như bay đến trước mặt chú, ôm chặt chú, hôn bẹp lên mặt anh như đứa nhóc tì hôn bố nó, rồi vội vàng co giò chạy mất. Bóng người nhỏ nhắn chạy vèo một phát, mất dạng. Như có hổ báo sói dữ gì đuổi theo phía sau vậy. Vương Vu Dạng lau nước bọt dính trên má, bất đắc dĩ lắc đầu, ra vẻ cưng chiều con trai nhỏ trong nhà. Mà nhiệt độ trong vườn lại giảm xuống không phanh, mặt Chu Dịch và Hạ Húc đều tái mét."Tạm biệt.

"Hạ Húc không chút hoang mang hạ kính râm, kéo vali gom bà xã nhà mình lại. Ra đến cửa, anh ta vừa đi vừa gọi điện cho thư ký, nói muốn đẩy toàn bộ lịch trình về sau. Thư ký hỏi:"Ra sau mấy ngày?

"Gương mặt tuấn tú của Hạ Húc treo một nụ cười, nheo mắt:"Ba ngày."

Buổi chiều, Chu Dịch ra ngoài luyện bắn súng, trong nhà có một vị khách không mời mà xuất hiện.

Vương Vu Dạng khoanh sân ngồi trên sàn, nhìn cún con đang lởn vởn chơi xung quanh ổ của nó.

Trần Tử Húc ngồi ngoài thêm cửa, tay nghịch nghịch chiếc bật lửa, đôi mắt chăm chăm nhìn vào người đàn ông trong nhà.

Mấy năm qua đi, những gì có thể biết cậu đều đã biết, cũng đủ hiểu được căn nguyên kết quả.

Còn tới đây làm gì?

Không biết.

Tới đây để nói gì?

Không biết.

Trần Tử Húc nắm chặt chiếc bật lửa, tâm trạng cậu vẫn rất khó tả kể từ giây phút biết được sự thật, mọi thông tin bày ra trước mắt cậu đều nói, người trước mặt chính là chủ Thẩm gia, nhân vật máu mặt trong truyền thuyết của thành phố S.

Giá trị của "Tái Sinh" được thể hiện một cách hoàn hảo trên cơ thể của người đàn ông này.

"Nhóc quỷ.

"Giọng nói bên tai làm Trần Tử Húc hoàn hồn, giây sau lại bối rối, cậu nhìn anh, rõ ràng hơn mình mười mấy tuổi, vẻ ngoài lại không thể nhìn ra dấu vết tháng năm. Càng sống lại càng yêu nghiệt. Ánh mắt của Vương Vu Dạng vẫn dừng trên cún con:"Nhóc tới đây làm gì?

"Trần Tử Húc nghẹn họng, khô khốc nói:"Tôi đã tới đây vài ngày trước.

"Chỉ là không có cơ hội thích hợp để gặp anh. Vương Vu Dạng chỉ vào một hòn đảo:"Nhóc hẳn phải đến nơi ấy.

"Bật lửa trên tay Trần Tử Húc rơi xuống đất, cậu nhặt lên siết trong lòng bàn tay, cúi thấp đầu, nghiến chặt răng, quai hàm bạnh căng, hơi thở nặng nề hỗn loạn. Vương Vu Dạng thật sự, người đã vô tình thay đổi quỹ đạo cuộc đời cậu, đã nằm mãi trên hòn đảo nhỏ ấy. Trong hình thái của một con chó nhỏ. Trần Tử Húc đã đến hòn đảo đó, nấm mồ mọc đầy cỏ dại. Như thể theo một nghi thức nào đó, cậu đặt một bó hoa cúc trước ngôi mộ, cúi người. Cún con sủa ầm lên. Vương Vu Dạng xoa xoa cái cổ đầy lông của nó:"Đói bụng?

"Cún con quẫy đuôi, chạy đi cắp chén nhỏ vào miệng quay lại, hếch đầu tru lên mấy tiếng. Vương Vu Dạng bị cảnh này chọc cười:"Sao chó lại học theo sói kêu thế này.

"Cún con cọ cọ vào ống quần anh."Chờ ở đây."

Vương Vu Dạng đứng dậy lấy đồ ăn cho nó.

Cún con tung tăng theo đuôi.

Trần Tử Húc bị cảm giác lạc lõng phớt lờ nảy sinh ấm ức trong lòng. Cậu chỉ vô tình gặp một người thuở niên thiếu, nhặt được một quyển sách, buồn tẻ lật lật một hồi, bị hấp dẫn bởi nội dung y học, kích động lên nói với gia đình muốn học y, trời xui đất khiến rơi luôn vào thế giới tâm lý học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!