Chương 9: Cậu cười lên trông đáng yêu thật

Vương Vu Dạng cho rằng máy tính phải sửa một lúc lâu mới xong. Không ngờ Chu Dịch mới vác máy ra ngoài hai, ba phút đã ôm máy về. Anh ngáp dài: "Có cái gì cậu không làm được không?

"Chu Dịch đưa lưng về phía anh, gõ gõ bàn phím. Hắn không để ý tiếng léo nhéo phía sau, sắt đá nói:"Đừng phiền.Vương Vu Dạng:..."

"Được rồi.

"Chu Dịch dừng gõ phím, quay đầu, nhìn thấy anh đang chống tay kê đầu, tay luồn vào giữa mấy lọn tóc đùa bỡn như không, mí mắt nhằm hờ, trông biếng nhác như một chú mèo quý tộc. Hắn hít vào một hơi:"Anh làm gì?

"Vương Vu Dạng ừ hử trong miệng:"Vuốt tóc.

"Quai hàm Chu Dịch căng ra:"Anh đang vuốt tóc?

"Vương Vu Dạng nhếch môi khẽ cười:"Ừm.

"Chu Dịch thu tầm mắt lại, gõ tay lên bàn hai lần:"Có xem hay không?"

"Cậu lại phí lời rồi." Vương Vu Dạng đứng lên tới gần giường, ngồi xếp bằng xuống, "Bắt đầu đi."

Chu Dịch mở video lên.

Trên màn hình xuất hiện tông màu trắng chủ đạo của hoa tươi, trên tường treo kín những lời phúng viếng, tang lễ được bố trí hết sức trang nghiêm.

Máy quay phim đảo qua hết thảy vòng hoa đặt chung quanh. Vương Vu Dạng di mắt theo, ít có ấn tượng, phần lớn đều đã tiếp xúc qua, chỉ một vài cá nhân hoặc tập thể phe cánh chưa từng giao thiệp.

Những vòng hoa đặt trong tang lễ đều do các nhân vật lớn trong giới chính trị và kinh doanh gửi đến. Hoa của nghệ sĩ từ Tinh Đằng, một vài bạn hữu lúc ăn chơi được đặt bên ngoài cửa, không bày trí vào trong.

Cơ man nào những vòng hoa từ trong ra ngoài cho thấy địa vị và thân phận tầm cỡ của người đã khuất. Bầu không gian chung quanh vẫn luôn nhuốm mùi bi thương.

Có một sự thật, rằng con người sống trên đời, dẫu là ai cũng không cách nào thoát khỏi quy luật sinh lão bệnh tử.

Ống kính di chuyển liên tục, tầm mắt của Vương Vu Dạng cũng chưa lúc nào dừng lại, di ảnh đặt trang nghiêm trên bàn đột nhiên rơi vào mắt anh.

Anh bình tĩnh nhìn gương mặt kia của mình, tầm chưa tới hai mươi, còn chưa đến độ tuổi anh bắt đầu tiêu pha hưởng lạc.

Khi đó anh vừa kế nhiệm vị trí gia chủ, bởi nam sinh nhưng nữ tướng, ngũ quan thiên về nét mềm mại. Nhưng vì tạo vẻ trịnh trọng uy nghiêm, anh chưa từng cười.

Trong di ảnh anh đang nghiêm mặt, cằm khẽ hếch lên, đường nét ngay thẳng, tuổi trẻ, ngạo mạn và đầy tham vọng.

Vương Vu Dạng cảm thán không thôi.

Đột nhiên tiếng Chu Dịch vang bên tai: "Anh lúc trẻ..."

"Hả?" Vương Vu Dạng đáp, "Làm sao?"

"Không có gì.

"Chu Dịch móc bao thuốc ra, rút một điếu nhét vào miệng, hơi tựa vào ghế, mắt khẽ khép lại. Một giây, hai giây... năm giây trôi qua, ống kính vẫn dừng lại ở tấm di ảnh. Vương Vu Dạng hỏi:"Ai quay video này?

"Chu Dịch bật lửa, mồi thuốc:"Một người anh em.Vương Vu Dạng hỏi:Đội viên của cậu?

"Chu Dịch lắc đầu, trầm mặc hút thuốc, cũng không tiết lộ điều gì khác. Vương Vu Dạng hỏi hắn điếu thuốc:"Nam?

"Chu Dịch nhìn anh một cái. Vương Vu Dạng híp mắt, đốt thuốc:"Còn là gay, yêu thích người đẹp?

"Anh hút một hơi thuốc, khẽ cười:"Nói tới đây, tôi trông như vậy, cũng tự yêu thích chính bản thân mình. Thỉnh thoảng soi gương có thể thưởng thức mình trong giây lát.

"Chu Dịch thẳng mắt nhìn anh. Vương Vu Dạng phả khói lên gò má hắn:"Các người là anh em, vậy còn cậu?

"Điếu thuốc trên môi Chu Dịch khẽ run lên. Vương Vu Dạng nhìn tàn thuốc rơi trên quần hắn:"Phản ứng lớn nhỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!