Phiên ngoại 5: Chú đẹp thật đấy.
Vương Vu Dạng mê man ngủ một giấc rất dài, lúc tỉnh lại đã thấy thiếu niên với mái tóc đen ngồi bên mép giường, ôm cứng điện thoại chơi game.
"Tiểu Bạch.
"Hùng Bạch nghe thấy tên mình, tay bỗng run lên, bấm lộn phím làm quái vật vây lấy nhân vật trong game, cậu ấn ấn màn hình thoát khỏi trò chơi, cười vô cùng mềm mại:"Chú dậy rồi.
"Vương Vu Dạng chống tay lên giường, ngồi dậy:"Nhóc đến đây lúc nào?
"Hùng Bạch vội vàng đến đỡ anh:"Hơn nửa tiếng trước ạ.
"Vương Vu Dạng tựa vào đầu giường, eo đau đến mức cau mày:"Hạ Húc đâu?
"Hùng Bạch bày ra giọng điệu kinh ngạc giật gân:"Ở trong bếp phụ lão đại nhặt rau."
"...
"Vương Vu Dạng xoa xoa hai bên thái dương. Hùng Bạch sốt ruột đứng bật dậy, lắp bắp:"Chú, chú khó chịu ạ, cháu, cháu cháu cháu, cháu gọi lão đại vào đây nha?
"Vương Vu Dạng xua tay:"Không cần.
"Hùng Bạch vâng dạ hai tiếng rồi về chỗ ngồi, ngửa đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường. Vương Vu Dạng tùy tiện vuốt mấy sợi tóc hơi rối, ngón tay anh thon dài nhợt nhạt, giọng điệu thờ ơ:"Nhóc nhìn gì?
"Hùng Bạch ngẩn người:"Chú ơi, chú đẹp thật đấy.
"Vương Vu Dạng khẽ cười:"Già rồi.
"Mặt Hùng Bạch vô cùng thành thật:"Không già không già, chú chẳng già đi tí nào luôn á.
"Vương Vu Dạng biếng nhác:"Vậy thì không già.
"Hùng Bạch cảm thán trong lòng, lão đại trâu bò thật, có thể nắm trong tay một con người thần tiên như chú. Cậu không khỏi nghĩ đến tiếng thút thít mình nghe được trong điện thoại, lại nhìn từng dấu vết ẩn hiện được để lại quanh cổ áo chú, thầm nuốt nước bọt. Phát hiện có tầm mắt lướt qua mình, Hùng Bạch tức khắc giật mình, không dám nhìn thêm:"Chú ơi, tối nay ăn lẩu ạ.Vương Vu Dạng nói:Lẩu?
Ăn không nổi."
"Ăn được hết ạ, hai người kia ăn nồi màu đỏ, chú cháu mình màu trắng.
"Hùng Bạch vừa nói, nghiêng nghiêng đầu nhìn chú với ánh mắt"Người anh em chiến hữu, tôi hiểu bạn
". Khóe miệng Vương Vu Dạng giật giật. Nghĩ đến điều gì, Vương Vu Dạng lại ngoắc ngoắc tay gọi thanh niên:"Tiểu Dịch, nói với nhóc chuyện này.
"Hùng Bạch lập tức ghé vào giường, kề sát đầu vào, nghiêm túc như học sinh nghe giáo viên giảng bài:"Chú nói đi ạ.
"Vương Vu Dạng nói đề nghị của Mai Nguyệt cho cậu nghe. Mắt Hùng Bạch sáng bừng lên, không chút do dự đáp:"Được ạ."
"Hửm?" Vương Vu Dạng hỏi, "Không suy nghĩ một lúc?"
"Không cần không cần ạ.
"Hùng Bạch cười toe để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt, gương mặt ngoan ngoãn đáng yêu đầy hớn hở:"Bây giờ cháu đã rất ổn định rồi, cũng có tất cả những thứ mình muốn lẫn không muốn, cũng nên đến lúc đền đáp xã hội.Vương Vu Dạng:...
"Hùng Bạch nghiêm túc:"Chú ơi, chú nghĩ xem, nếu cháu phục vụ vì nhân dân, làm việc thiện tích được, không chừng Diêm Vương hài lòng sẽ cho cháu được gặp mọi người vào kiếp sau đó.
"Vương Vu Dạng đối diện với ánh mắt lấp lánh sáng bừng của thanh niên, thầm cảm thán tuổi trẻ tốt thật. Anh khẽ cười:"Bên Hạ Húc không thành vấn đề?Hùng Bạch:Anh ta dám?"
"Cháu là nóc nhà đó."
Miệng thì nói thế, nhưng chẳng được bao lâu sau, Hùng Bạch đã tò tò chạy đi tìm người đàn ông của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!