Vương Vu Dạng đi tới đi lui, cứ mở rồi đóng các loại ngăn tủ trong bếp.
Chu Dịch hỏi hắn tìm gì.
"Bao tay." Vương Vu Dạng mở một ngăn kéo khác ra, "Phải có chứ nhỉ? Cậu thấy không?Chu Dịch hỏi:Anh kiếm bao tay làm gì?Vương Vu Dạng đáp:Rửa chén chứ sao."
"...Chu Dịch khinh bỉ:Một tên đàn ông rửa hai cái bát còn cần bao tay?
"Vương Vu Dạng chậm rãi đáp:"Tôi sống mấy chục năm trời, nhưng tới giờ lại chưa từng rửa bát, không muốn để tay mình bóng nhẫy dầu mỡ, nghĩ mà rợn cả da đầu.
"Khóe môi mỏng của Chu Dịch khẽ nhếch lên:"Có phải anh quên mất bây giờ mình là ai rồi không?
"Vương Vu Dạng khựng lại:"Quên mất thật...
"Anh nhìn vào tay mình, da dẻ tái nhợt, mười ngón tay thuôn dài cân xứng, xem như không tệ, thế nhưng lại không dính gì với vẻ được chăm sóc tỉ mỉ. Đôi tay này không biết đã làm biết bao nhiêu việc, đã rửa bao nhiêu cái chén, không cần bao tay. Chu Dịch nhíu mày:"Còn bao biện nữa?"
"Đứa nhỏ này thực sự...
"Vương Vu Dạng đóng ngăn kéo lại, quay người, giơ tay tính vỗ mặt hắn một cái, trước khi chạm tới được đã bị túm lại, anh dùng tay còn lại vỗ vỗ tay hắn."Cậu có biết là cậu trông lúc nào cũng có cái vẻ đáng yêu "đến thuần phục tôi đi" không hả?
"Chu Dịch lạnh giọng:"Anh nói cái gì?"
"Nói cậu đáng yêu." Vương Vu Dạng cười, "Giờ chú rất bận, không có thời gian chơi đùa. Cơ mà không chừng chú đây thực sự động tâm muốn thuần phục cậu, đến lúc đó cậu không làm sói được nữa đâu, chỉ có thể làm một chú chó nhỏ mà thôi.
"Vừa dứt câu, cổ tay anh đột nhiên đau đớn. Vương Vu Dạng hừ một tiếng, lắc đầu đầy bất đắc dĩ:"Nếu không muốn làm chó nhỏ thì đừng nghịch như vậy.
"Ngón cái và ngón trỏ của Chu Dịch bóp chặt hai huyệt vị trên tay anh, lạnh te nhìn xuống, cười gằn:"Hình như anh không ý thức rõ được mình đang ở tình cảnh nào nhỉ?"
"Rõ ràng chứ."
Cánh tay bị siết chặt của Vương Vu Dạng chẳng còn chút sức lực nào, người hơi lảo đảo, dựa vào người hắn một chút, thở dài: "Hiện giờ chú đây chỉ có cậu.
"Chu Dịch đẩy người đàn ông trên người mình ra như thể bị nồi nước sôi tạt thẳng vào người, lạnh mặt ra ngoài. Vương Vu Dạng dựa người vào bàn, rũ mắt giơ cổ tay mềm nhũn của mình lên, đáy mắt có mấy phần tối tăm dần biến thành mừng rỡ. Đứa nhỏ này tuy hung hiểm, song ở phương diện khác lại đơn độc mà trong trẻo đến hiếm có, chọc vui. Bằng không anh thực sự tìm không ra ai khác. Anh đưa mắt nhìn bát đũa cùng với váng dầu nổi lềnh bềnh trong bồn rửa, khóe môi giật giật, gọi vọng vào phòng khách:"Tiểu Dịch.
"Đáp lời anh là tiếng chân lên gác bịch bịch. Vương Vu Dạng đỡ trán, xem ra chỉ còn cách tự làm. Chu Dịch ngả người trên giường hút thuốc, hờ hững đánh mắt nhìn xung quanh, phả khói lên không trung. Mắt hắn hơi nheo lại, không biết đang nghĩ gì. Không bao lâu sau đó, có tiếng người gọi lên rất to:"Tiểu Dịch, đi xuống.
"Chu Dịch cắn chặt điếu thuốc, không đáp. Dưới nhà lại gào lên:"Muốn chú lên mời cậu xuống phải không?
"Chu Dịch sặc khói lên tới họng, ngậm điếu thuốc trong miệng đi xuống, chán ghét nói:"Đừng giở thân phận trưởng bối với tôi.
"Miệng Vương Vu Dạng ngậm một thanh chocolate, giọng không rõ ràng:"Tôi lớn hơn cậu quá chục tuổi.Chu Dịch nhắc nhở:Bây giờ anh mới chỉ ba mươi hai.
"Vương Vu Dạng nhún vai:"Thế cũng hơn cậu tám tuổi.
"Chu Dịch xem thường:"Có tám tuổi.
"Vương Vu Dạng qua loa lấy lệ:"Rồi rồi, biết rồi. Cậu không muốn chú coi cậu là đứa nhóc, chú sẽ ráng.Chu Dịch:...
"Vương Vu Dạng không thèm nhìn mây đen giăng kín chung quanh người thanh niên nọ, hời hợt nói:"Vào phòng tôi xem video.
Nếu có thể tìm chút manh mối, đêm nay chúng ta sẽ rất bận.
"Làm lính đánh thuê, yêu cầu thứ hai là khả năng sinh tồn, thứ nhất là kỹ năng kìm chế, bất cứ lúc nào cũng phải giữ mình trong trạng thái tỉnh táo và máu lạnh. Hiện giờ thứ này đang phát huy tác dụng, chỉ là không quá lý tưởng. Chu Dịch lạnh mặt xoay người, không thèm quay đầu mà đi thẳng tới cửa:"Tự xem.
"Vương Vu dạng cầm thanh chocolate bỏ vào miệng, không mặn không nhạt nói:"Còn muốn thứ kia hay không?
"Thân thể Chu Dịch đột nhiên hơi cứng lại, sải bước đến trước mặt người đàn ông nọ, siết chặt cổ áo anh, nhấc anh đè thẳng lên tường. Vương Vu Dạng đối diện với sát ý khát máu của người thanh niên:"Làm sao đây? Hửm?
"Chu Dịch nhả từng chữ:"Thẩm, Bạch, Ngọc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!