Trưa hôm sau, Vương Vu Dạng bị tiếng gõ cửa đánh thức. Anh cau có ra mở cửa.
"Trời ơi, anh Vương, anh còn ngủ nữa." Hà Trường Tiến vừa la hét vừa chạy vào, "Mặt trời đã lên đến mông rồi đây này.
"Vương Vu Dạng nằm ụp xuống sofa."Hôm nay em thực sự phục sát đất rồi.
"Hà Trường Tiến mang hai chai Lí Tử Viên vào tủ lạnh, tới sofa gào lên:"Anh Vương, anh nghe em nói không, em nói em phục sát đất rồi.
"Lí Tử Viên (): Một thương hiệu sữa đóng chai ở Trung Quốc. Vương Vu Dạng âm u ngẩng đầu. Hà Trường Tiến nuốt xuống một cái:"Anh Vương, mời anh ngủ.
"Vương Vu Dạng nằm ngửa lên, ngoắc tay gọi:"Trường Tiến, cậu tới đây.
"Hà Trường Tiến khô khốc cười, lui tịt về sau:"Anh, anh Vương, anh làm gì vậy."
"Không đánh cậu." Vương Vu Dạng nói, "Lại đây."
"Anh nói đàng hoàng chớ, đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, đừng... Mẹ nó anh Vương!
"Hà Trường Tiến chống tay trên sofa, nửa thân trên ngửa ra sau, run rẩy:"Anh em mình đều là đàn ông, dính sát như thế có hơi kì kì?
"Vương Vu Dạng buông cánh tay nắm cổ áo cậu ta:"Trên người cậu có mùi." Vẫn là mùi cá, tại sao lại như vậy? Quần áo không giặt sạch?
"Ấy?" Hà Trường Tiến ngửi áo mình một cái, "Đâu có đâu.
"Cậu ta ngửi bên phải rồi ngửi bên trái:"Đâu có mùi gì? Sáng sớm em còn chẳng ra giọt mồ hôi nào.
"Vương Vu Dạng ngồi xuống vò mái tóc rối bù, vuốt vài cái rồi buộc tóc lên, lười biếng lê chân vào phòng vệ sinh rửa mặt. Hà Trường Tiến lại gần, người hê hê:"Anh Vương, hay anh mới là người có mùi?
"Vương Vu Dạng bóp một ít kem đánh răng:"Chưa đủ lông đủ cánh còn học đòi muốn hương vị đàn ông."
"...
"Hà Trường Tiến vén một lọn tóc sau đầu anh:"Anh Vương, em phát hiện từ lúc em từ quê lên, anh thay đổi nhiều thật luôn á.
"Vương Vu Dạng không biến sắc, tiếp tục đánh răng, giọng không rõ ràng:"Cái gì?
"Hà Trường Tiến đẩy gọng kính lên:"Thì là thay đổi, trước đây anh làm cái gì cũng để ý giáo dưỡng cứng ngắc, em còn từng nói với anh không biết bao nhiêu lần là không nên như vậy mãi.
Trong nhà thì quá trời đồ, anh cứ hết dọn dẹp quét tước lại dọn dẹp quét tước, từ sáng đến tối, mệt muốn chết."
"Giờ anh chẳng thèm dọn dẹp, ăn xong mặc xong tiện tay vứt lung tung, cũng chẳng thèm quét tước, y như ông lớn vậy."
Cậu ta không tin nổi lên tiếng, "Anh Vương, có phải anh gặp cú shock nào không?
"Vương Vu Dạng cúi đầu rửa mặt:"Khăn mặt.
"Hà Trường Tiến đưa khăn cho anh theo phản xạ. Vương Vu Dạng lau nước trên mặt:"Tối thứ bảy anh mơ một giấc mơ.
"Hà Trường Tiến tò mò hỏi:"Anh mơ gì vậy?Vương Vu Dạng đáp:Mơ thấy mình chết.
"Hà Trường Tiến nháy mắt mấy cái:"Nên là?
"Vương Vu Dạng ném khăn lên giá treo, thở dài thườn thượt:"Lúc tỉnh dậy, anh hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định nửa đời sau này bắt đầu một lối sống khác.
Giờ anh đang thử bỏ thói quen sống như trước kia, muốn bắt đầu lại từ đầu.
"Mạch não Hà Trường Tiến hơi lệch khỏi đường dây:"Nằm mơ mình chết có thể tỉnh ngộ? Sao em vẫn chưa chịu tỉnh lấy một lần?
"Vương Vu Dạng nhướn mày, thông qua tấm gương trước mặt nhìn về thanh niên trẻ gầy gò phía sau:"Cậu từng mơ thấy cái chết của mình?Hà Trường Tiến đáp:Vâng, mơ thấy đủ kiểu chết.Vương Vu DạngÀ" một tiếng, giọng điệu sâu xa khó lường: "Vậy cơ duyên cậu chưa tới rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!