Không khí ở cửa phòng vệ sinh vi diệu đến cực điểm.
Mấy chục năm đời trước của Vương Vu Dạng, không một ai dám làm càn trước mặt anh, chỉ có A Nam chạm được đến điểm có được chút dung túng, đôi lúc làm nũng với anh, rồi anh ôm y như ôm một đứa trẻ.
Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cộng hai đời lại, đây là lần đầu tiên anh bị người ta ôm vào như thế, vụng về không khéo léo, thuần khiết không chút tạp chất.
Chỉ là...
Kiểu cảm giác chim nhỏ nép vào người kỳ quái, xa lạ này không ổn lắm...
Cơ thể này của Vương Vu Dạng cao gần một mét tám, thanh niên ôm anh một mét chín, chênh lệch giữa hình thể và sức lực còn quá hơn cả chiều cao.
Không nói đến cái khác, chỉ tính cách ôm hoang dã ngang ngược này anh cũng đã chịu không nổi rồi.
"Tiểu Dịch, ôm đủ chưa?
"Chu Dịch mặt không cảm xúc thả tay xuống:"Chạy cái gì mà chạy? Không đi được?
"Vương Vu Dạng có như không liếc nhìn vành tai đỏ bừng của hắn, cười nói:"Là chú không để ý, may mà có Tiểu Dịch đỡ kịp."
Chu Dịch kéo anh sang một bên, nhanh chân vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Hắn dựa vào tường khom người xuống, tay đỡ lấy trán, lòng bàn tay che kín mắt, tim đập dữ dội, hô hấp trở nên nặng nhọc.
Ôm thêm chút nữa thì không kìm chế phản ứng cơ thể được, nguy hiểm thật.
Chu Dịch hút thuốc trong nhà vệ sinh, đợi đến khi cảm xúc và dụng vọng đều cất vào trong lòng mới đi ra ngoài. Hắn thấy người đàn ông ngoài cửa, dừng bước, đầu lưỡi lướt qua đầu lọc cắn chặt trong miệng, đôi mắt đen thăm thẳm không thấy đáy.
Vương Vu Dạng xoay người vào phòng, ngoắc ngoắc tay: "Vào đây với chú, nói chuyện.
"Chu Dịch ngậm thuốc lá đi phía sau, ánh mắt rơi trên bóng lưng gầy nọ, vô thức nhớ lại cảm giác ôm lấy anh trong tay, cổ họng khô khốc. Vương Vu Dạng vào phòng, nói suy đoán của mình ra. Sắc mặt Chu Dịch thay đổi liên tục. Vương Vu Dạng nhíu mày bóc chocolate, cử chỉ hờ hững, giọng nói nhạt nhẽo thờ ơ:"Tiểu Dịch, chú sắp tức giận.
"Chu Dịch hoàn hồn, nhả khói thuốc:"Tôi có nghe."
"Ồ?" Vương Vu Dạng ăn một miếng chocolate, "Vậy cậu nói xem.
"Chu Dịch nhìn màn đêm mát mẻ ngoài cửa sổ:"Tôi đã nghi ngờ từ sớm, không nói cho anh vì vẫn chưa tra ra manh mối, có nói hay không cũng không khác nhau."
"... Phải."
Miệng lưỡi Vương Vu Dạng đẫm vị chocolate nguyên chất, tâm trạng cáu kỉnh vẫn chưa thôi bám riết. Anh và nguyên chủ tuy cùng sinh sống tại thành phố S, nhưng bởi sự tác động của thân phận và hoàn cảnh sống, quan hệ xã hội ngoài mặt không có bất kỳ giao thiệp nào.
Nếu thực sự cùng nằm trong một ván cờ...
Vương Vu Dạng chú ý tới ánh mắt của thanh niên, nghiêng đầu đón nhận, bốn mắt nhìn đối phương, sóng não trùng khớp.
Hai người nghĩ cùng một việc, thái độ lại đối lập nhau.
Vương Vu Dạng là phản cảm, Chu Dịch là lo lắng.
Trước đó phát hiện Lưu Phong cùng với đứa trẻ dưới hầm của Tôn Thành Chu đều bị biến đổi, pha tạp với tập tính của các loài động vật khác nhau ở mức độ khác nhau, hành vi cũng có sự thay đổi rất rõ rệt.
Tình trạng của người đàn ông này rất khác, khứu giác của anh chỉ nhạy bén quá mức bình thường, thị giác trở nên rất yếu vào buổi tối, hành vi và ăn uống không có gì bất thường.
Hơn nữa anh là người... chết rồi sống lại.
Chu Dịch không phải người nghiên cứu khoa học, không hiểu được mấy thứ liên quan đến thí nghiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!