Chương 45: Ôm một cái

Chu Dịch kề sát đầu vào, điếu thuốc được châm lên, ánh lửa lóe sáng trong mắt hắn, hơi ấm như lan tràn toàn cơ thể, tim và máu huyết cũng dần trở về như thường.

"Tại sao đi lung tung?"

"Về rồi nói." Vương Vu Dạng ngồi xuống bậc thềm cạnh hắn, "Cho chú một điếu thuốc.

"Chu Dịch lấy một điếu thuốc ra, nhìn tay anh cầm lấy, tầm mắt lướt qua cánh tay trầy trụa và phần chân bị thương, hô hấp hơi ngưng lại:"Là tôi sơ suất."

"Hả?" Vương Vu Dạng châm thuốc, "Chuyện đêm nay là điệu hổ ly sơn?

"Điệu hổ ly sơn (): Lừa hổ rời núi, là một trong ba mươi sáu kế có ngụ ý nhử kẻ địch ra khỏi vị trí thuận lợi đến nơi bất lợi hơn để dễ bề tấn công. Chu Dịch bình tĩnh nói:"Hẳn là tùy cơ ứng biến."

"Vậy cậu sơ suất cái gì?" Vương Vu Dạng nói, "Cậu cũng không phải thần, không có thuật phân thân, cũng không có năng lực tiên tri, đừng đặt cho mình tư tưởng trách nhiệm lớn như vậy.

"Điếu thuốc trên môi Chu Dịch run một cái, hắn nghiêng mặt sang, đôi ngươi đen nhánh sâu thẳm lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông nọ:"An ủi tôi?"

"Không đủ rõ ràng?

"Vương Vu Dạng đưa tay xoa trán:"Lúc chú sờ đầu cậu, không phải đang an ủi cậu thì là gì?

"Chu Dịch ngây dại, trông có chút ngốc nghếch. Vương Vu Dạng đỡ trán cười thành tiếng. Sắc mặt Chu Dịch trở nên căng thẳng, ánh mắt vô thức dời đi, dừng trên đôi môi nhạt màu ngậm lấy điếu thuốc của người đàn ông nọ, yết hầu khẽ trượt:"Tiểu Bạch không biết thân phận thật sự của anh."

"Đây là trong tiểu khu, đã trễ thế này, xung quanh lại đông người như vậy, nhân viên y tế, cứu hỏa và cảnh sát đều ở đây, một người đàn ông trưởng thành bình thường biết mình không thấy rõ đường sẽ chỉ ở yên dưới đèn đường, sẽ không chạy lung tung, cũng không chạy được. Cho nên cậu ấy yên tâm để anh lại, một mình chạy đi mượn điện thoại."

"Ừ." Vương Vu Dạng nhìn bóng người nho nhỏ đứng cạnh Hà Trường Tiến, quá nửa vẫn đang sững sờ đơ ra, không hiểu một người mắc chứng quáng gà cho anh đi xa như thế cách nào, "Cậu dữ với Tiểu Bạch rồi?Chu Dịch trầm mặc.Phải cho đứa bé kia một lời giải thích.

"Vương Vu Dạng rít một hơi thuốc:"Nếu không sẽ bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, dễ sinh ấm ức.

"Anh bổ sung một câu:"Giải thích phải hợp lý, không được nói chú bị trúng tà.Chu Dịch:..."

"Trừ trúng tà ra còn khả năng nào khác?Vương Vu Dạng nói:Nghĩ lại.

"Trong đôi mắt Chu Dịch, người đàn ông nọ ngửa đầu ra sau, phần cổ mảnh khảnh nhẵn nhụi cong lên, làn khói mờ tràn ra từ kẽ môi, hắn thấy miệng mình khô khốc:"Không nghĩ ra.

"Vương Vu Dạng quay đầu:"Nghĩ tiếp.

"Chu Dịch thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn màn khói len lỏi giữa những ngón tay:"Muộn chút nữa tôi nói chuyện với cậu ta."

Gần mười hai giờ đêm, tiểu khu mới yên tĩnh trở lại.

Mùi khói đặc quánh bao trùm không khí, không thể tan ngay trong thời gian ngắn, một vài hộ gia đình bắt đầu quét trước vệ sinh.

Một vài người sau khi sống sót khỏi tai ương, không buồn ngủ mà ngồi nói chuyện, lướt điện thoại hay ăn uống, giúp mình tiêu hóa sự cố bất ngờ đêm nay bằng đủ các loại hành vi.

Đêm nay sẽ rất dài.

Vương Vu Dạng ngồi trong phòng khách, sát trùng vết thương.

Chu Dịch dựa vào tường, điếu thuốc cháy thành tàn tro ngậm hờ trên môi.

Công việc này của mấy người họ vẫn thường thấy máu me và chết chóc, chút thương tích do va đập này thực sự chỉ là thứ nhỏ nhặt không đáng kể, thế nhưng vết thương trên hai bên đầu gối của người đàn ông nọ lại khiến lòng hắn khó chịu hoảng hốt.

Phòng khách rất yên tĩnh.

Hùng Bạch không phát ra tiếng động nào, ôm chân vùi trên ghế, cằm tựa lên đùi.

Vương Vu Dạng mở chai thuốc đỏ: "Tiểu Bạch, mệt thì đi ngủ đi."

"Cháu không buồn ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!