Vớ phải một vị tổ tông.
Vương Vu Dạng cũng không thấy, nhận lấy ly nước uống hai ngụm, chào hỏi Tô Mạt.
Tô Mạt như thấy cái gì, đưa mắt nhìn thanh niên phía đối diện như có như không.
Bên trong ánh nhìn ấy có chứa hàm ý rất khó hình dung.
Chu Dịch nhướn mày, Tô Mạt đã chuyển tầm mắt đến người bên cạnh.
"Xin chào, chúng ta lại gặp mặt.
"Vương Vu Dạng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Tô Mạt, khác với lần trước, đã nhẹ hơn rất nhiều."Trong tiệm này mỗi ngày đều có người đến kẻ đi, thế mà cậu vẫn nhớ rõ tôi?"
"Trí nhớ của tôi tốt, khách tới đây nói với tôi năm câu trở lên, tôi đều sẽ nhớ.
"Giọng Tô Mạt rất êm dịu nhu hòa:"Thêm nữa, anh là vị khách đầu tiên cảm nhận được bốn thứ vị trong bánh tứ vị, không tránh để lại ấn tượng sâu.
"Vương Vu Dạng ngẩng đầu:"Tiểu Dịch, cậu đi gọi hai phần bánh tứ vị, hai ly cà phê, chút nữa chúng ta mang đi.
"Chu Dịch cau mày, anh muốn đẩy tôi ra? Ánh mắt Vương Vu Dạng ra chiều vỗ về, nghe lời. Chu Dịch ngồi đối diện chớp mắt mấy cái, trầm mặc đứng dậy, cả người lạnh te ra khỏi bàn. Vương Vu Dạng nhìn bóng người bên trái mình:"Anh Tô, lần trước anh nói mình không phải là ông chủ tiệm bánh này, nhưng tôi cũng không nghĩ anh giống một nhân viên bán hàng hay một đầu bếp.Tô Mạt nói:Tôi là người trông cửa hàng.Vương Vu Dạng cười:Ra là vậy.
"Có mấy người trẻ tuổi cười đùa đi qua, trong đó có một thanh niên trẻ đụng phải bàn, ly nước trên bàn Vương Vu Dạng đổ xuống, nước vây ra khắp người anh. Nhiều khách trên tầng hai nhìn sang, thanh niên trẻ cợt nhả:"Chú không sao chứ?"
"Nước ấm, không vấn đề gì, cũng không nóng." Vương Vu Dạng đứng dậy, ước thấm trên quần áo nhỏ tí tách xuống. Anh biếng nhác thở dài: "Chỉ là quần áo ướt rồi...
"Thanh niên trẻ chẳng hiểu sao lại ngại ngùng:"Vâng, vâng, vâng, vâng, vâng, xin lỗi.
"Người bạn đứng bên cạnh:"...
"Đậu xanh rau má, có điên không? Nhìn một ông chú mà đỏ mặt lắp bắp cái rắm gì! Vương Vu Dạng đi vào phòng vệ sinh, Tô Mạt cũng đi tới:"Nếu không ngại, tôi đưa anh vào phòng nghỉ vệ sinh một chút."
"Vậy làm phiền rồi.
"Vương Vu Dạng cười cười với Tô Mạt, nhanh chóng gửi cái tin nhắn. Chu Dịch dưới tầng lấy điện thoại trong túi, mở ra, tin nhắn đập vào mắt. - Ở dưới đó chờ chú, đừng lên đây, ngoan. Chu Dịch:"...
"Trong phòng nghỉ, Vương Vu Dạng cầm giấy lau nước trên đồ mình, thỉnh thoảng ho vài tiếng. Tô Mạt nói:"Chỗ tôi có thuốc cảm."
"Không cần đâu." Vương Vu Dạng vứt giấy vào thùng rác, cầm giấy mới lên tiếp tục lau.
"Cần quần áo sạch không?"
Tô Mạt mở tủ ra, lấy một bộ đồ thể thao trắng.
Vương Vu Dạng nghe thấy mùi thuốc lá dịu nhẹ mà thuần khiết, hẳn là nhãn hiệu vẫn thường dùng, đều ám vào trong tủ đồ.
Lần trước hút cùng loại thuốc với Chu Dịch, dường như chỉ là nhất thời muốn hút.
Thấy Tô Mạt cầm quần áo, Vương Vu Dạng định nói không cần, nhưng lại nghĩ đến khoảnh khắc người này cười rộ lên trong chốc lát, khiến anh có cảm giác như đã từng gặp ở đâu.
Đổi ý, nhận bộ đồ thể thao kia.
Không biết có phải là do lần đầu tiên mặc một bộ trắng bóc không, Vương Vu Dạng cúi đầu đánh giá mình, cảm thấy có chút gì đó là lạ, nhưng không rõ là lạ chỗ nào.
"Lần này cảm ơn anh Tô."
"Đừng khách sáo." Tô Mạt nói, "Khách hàng là thượng đế, chuyện gì tôi có thể giúp sẽ cố hết sức.
"Vương Vu Dạng cười, đưa tay ra:"Tôi họ Vương, Vương Vu Dạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!