Vương Vu Dạng đứng vững lại rồi, Chu Dịch vẫn lôi tay anh lại, như chiếc kìm sắt nóng hổi mà cứng rắn.
"Khụ, khụ khụ khụ.
"Cổ họng Vương Vu Dạng ngứa rát nên kho khan, anh lấy kẹo thuốc dưa hấu ra ngậm, ngừng một lúc, nghiêng mặt sang nói:"Tiểu Dịch, đừng kéo nữa.
"Chu Dịch rụt tay về, rũ mắt nhìn tay anh, chỗ cổ tay bị hắn giữ lấy đã đỏ lên. Tay Lâm Thiếu Nam buông thõng xuống từ lúc nào, tầm mắt cũng dừng lại một chỗ, vài giây sau chuyển về miếng dán hạ sốt trên trán anh:"Anh Vương không khỏe sao?"
"Hơi cảm một chút.
"Vương Vu Dạng gợi chuyện khác:"Chân của Lâm thiếu đã tốt hơn rồi?
"Ánh mắt Lâm Thiếu Nam đảo qua mái tóc rối của anh, mí mắt khép hờ, hàng mi chắn lại thứ nơi đáy mắt:"Ừm.
"Cảm xúc Vương Vu Dạng có chút phức tạp, anh vốn cao một mét tám, không khác A Nam bao nhiêu, hiện giờ thân thể này chỉ cao gần một mét tám mươi, lúc nhìn A Nam còn phải ngẩng đầu. Chu Dịch phía sau hơi cúi người, thấp giọng hỏi:"Anh có đi hay không?
"Vương Vu Dạng nhướn mày:"Lâm thiếu, tôi, em trai tôi và người bạn đây muốn đến một tiệm bánh, chúng tôi đi trước.
"Khóe môi Lâm Thiếu Nam khẽ cong lên:"Cũng vừa hay tôi muốn đi."
Ba người đứng bên phản ứng khác nhau.
Mặt Chu Dịch không hề có cảm xúc, nhiệt độ quanh người lạnh lẽo đến cực điểm.
Hà Trường Tiến như ngơ ngẩn toàn tập.
Thư ký lại xuất hiện ảo giác mình lầm rồi, không phải Lâm tổng đến mua hoa lan à?
Một lúc sau, mấy người Vương Vu Dạng đến tầng hai của tiệm trà bánh, ngồi ở phía cửa sổ, chỉ cần đưa mắt sang là ngắm được quang cảnh phố cổ bên dưới.
Đây là lần thứ hai Vương Vu Dạng đến đây, không khí lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, tầng một gần như ngồi chật kín, tầng hai cũng có phần ồn ã náo nhiệt.
Hà Trường Tiến ngồi bên cứ dịch qua dịch lại, không chịu ngồi yên, cậu nhỏ giọng nói: "Anh Vương, em đi gọi món, anh muốn ăn gì?
"Vương Vu Dạng quay đầu:"Khách tự gọi?"
"Đúng ạ." Hà Trường Tiến đáp, "Ở chỗ quầy tầng một ấy anh.
"Vương Vu Dạng không để ý. Lần trước đến đây vừa bước vào đã chú ý Tô Mạt, không thấy khung cảnh phía sau, cũng là Tô Mạt cầm thực đơn lên tận chỗ giới thiệu cho bọn họ. Thì ra là phải tự gọi món. Vậy tại sao lần trước Tô Mạt... Trông cửa hàng không có khách, rỗi rãi muốn đi lại nên nhất thời hứng lên? Vương Vu Dạng hoàn hồn từ tiếng la của Hà Trường Tiến:"Bánh tứ vị."
"Đồ uống nữa?" Giọng Hà Trường Tiến nhỏ lại, che tay trên miệng, "Anh Vương, Tiểu Dịch và cái vị Lâm thiếu kia phải làm sao đây?
"Vương Vu Dạng hạ mắt:"Tiểu Dịch, cậu uống cà phê không?
"Chu Dịch không ngờ tới người nọ sẽ hỏi hắn đầu tiên, hơi sửng sốt một chút, nói:"Uống.
"Vương Vu Dạng hỏi người ngồi đối diện còn lại:"Lâm thiếu, anh thì sao?
"Lâm Thiếu Nam rũ mắt:"Tôi sao cũng được.
"Mi tâm Vương Vu Dạng xuất hiện vẻ khó hiểu rất thoáng qua, không uống cà phê mà nói sao cũng được, vậy thì sao cũng được. Anh nói với Hà Trường Tiến:"Trường Tiến, cậu gọi bốn phần bánh tứ vị, ba ly cà phê, còn lại cậu muốn ăn gì thì tự gọi."
Hà Trường Tiến nhanh chóng chuồn đi.
Bầu không khí trên bàn vừa nặng nề lại vừa vi diệu.
Vương Vu Dạng biếng nhác lấy tay kê đầu, bên tai là tiếng nhạc và tạp âm ồn ào trộn lẫn, vẫn rất xưa cũ.
Chỉ là Tô Mạt không có ở đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!