Chương 40: (Vô Đề)

Tôi rất muốn đi sâu vào nghiên cứu chú.

Ánh mắt Chu Dịch lặng như băng.

Mắt trái Tiêu Minh giật lên, bỏ ống nhòm xuống theo phản xạ.

Mặt Chu Dịch không hề có cảm xúc, nhả ra một vòng khói, gảy tàn thuốc xuống đất, tiếp tục đi về phía trước.

Sát thủ, lính đánh thuê, bộ đội đặc chủng, ba vòng tròn này có một tập giao chung.

Tiêu Minh là cựu đội phó của lực lượng bộ đội đặc chủng, hẳn đã nghe nói hoặc gặp qua hắn, chắc chắn nhận ra.

Theo tình hình trước mắt, Tiêu Minh vẫn chưa nói thân phận của mình với ông chủ.

Nguyên nhân đoán chừng là muốn điều tra nguyên nhân hắn về nước.

Có kiêng kỵ.

Chu Dịch suy tư, Lâm Thiếu Nam phái Tiêu Minh lại đây nghĩa là đã nổi lòng nghi ngờ, chẳng qua cảm thấy quá mức hoang đường, muốn tra tường tận một vài thứ.

Hắn muốn dùng tương kế tựu kế, lợi dụng Tiêu Minh theo dõi để bảo vệ người đàn ông kia.

Dù sao Tiêu Bạch cũng chỉ là một tình báo, thân thủ tầm trung.

Về phần xác định vị trí vừa rồi coi như là một lời cảnh báo.

Những thứ khác, sau này hãy nói.

Chu Dịch đưa áo vest đến tiệm giặt ủi, sắp xếp lại kho hàng, mua đồ ăn về lại tiểu khu, phát hiện Tiêu Minh đã rút khỏi tòa nhà đối diện, cũng không ở gần đây nữa.

Xem ra muốn đổi đường theo dõi khác.

Lúc Chu Dịch trở về mới biết cháo trong nồi vẫn còn nguyên, người đàn ông nọ vẫn đang ngủ, hắn xoa thái dương, quay người đi quét tước vệ sinh.

Gần đến mười giờ, Vương Vu Dạng còn buồn ngủ mới rời giường, người mềm nhũn, lại trước gương đứng đơ ra đó cả nửa ngày, thở dài: "Có tóc bạc rồi.

"Giọng điệu đau thương, như thể đã sắp đến lúc gần đất xa trời. Chu Dịch đang lau tủ TV:"...Vương Vu Dạng gọi:Tiểu Dịch, tới đây nhổ tóc bạc cho chú.

"Chu Dịch ngoảnh mặt làm ngơ. Vương Vu Dạng cười:"Lại đây.

"Chu Dịch cứng rắn lạnh lẽo:"Tự nhổ.

"Tầm hai, ba phút sau, Chu Dịch mặt mũi tối tầm đứng ngay sau anh, nhổ sợi tóc bạc trên đầu anh xuống. Vương Vu Dạng nói:"Cậu tìm xem còn cọng nào không.

"Chu Dịch cảm thấy bất đắc dĩ trước thái độ của anh:"Lúc trước anh không có tóc bạc?"

"Không có." Vương Vu Dạng chỉnh lại đuôi tóc dài, mặt mày biếng nhác, "Lúc còn sống chú rất chú trọng sức khỏe.

"Chu Dịch nhìn người đàn ông trong gương, không chút nghĩ ngợi đã nói ra một câu:"Vậy còn nuôi tiểu bạch thỏ làm gì?

"Vương Vu Dạng với cái lược:"Hả?

"Chu Dịch rũ mắt, ánh mắt rơi xuống phần cổ mảnh khảnh tái nhợt của anh, hơi khựng lại, không nói một lời đã đi mất. Vương Vu Dạng buộc tóc lên, ăn bữa sáng nóng hồi."Tiểu Dịch, cậu hết sốt rồi đúng không?

"Chu Dịch trầm mặc dọn dẹp. Vương Vu Dạng gắp cà rốt xào:"Tiểu Bạch đâu?

"Chu Dịch vẫn không có phản ứng. Vương Vu Dạng như không cảm nhận hàn khí trong người hắn đang tràn ra ngoài, lại hỏi tiếp:"Đi học à?

"Chu Dịch ném khăn lau lên bàn, sắc mặt lạnh lùng. Vương Vu Dạng khẽ ngẩng đâu, khóe môi mỉm cười, dịu dàng hòa ái. Đáy mắt Chu Dịch khẽ động, hắn hít sâu, nhạt giọng nói:"Ăn xong làm việc chính.Vương Vu Dạng hỏi:Việc chính? Cái gì?Chu Dịch nhìn anh:Không phải anh muốn tôi kiểm phòng giúp anh?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!