Khu này có sáu tầng, không có thang máy, lên xuống gì cũng phải leo thang bộ, đèn cảm ứng cũng không quá nhạy, có lúc chạy rầm rầm cũng chẳng thèm sáng lên.
Mặc dù có lúc bật sáng, cũng mờ nhạt cực kỳ.
Tháng tám trời đêm không có gió, hanh khô khó chịu. Vương Vu Dạng vịn tay cầu thang, chân di trên bậc, chậm rãi dịch từng bước.
Tầm nhìn trở nên eo hẹp, việc đi lại cũng trở nên khó khăn.
Đèn pin Chu Dịch cầm sáng hơn đèn điện thoại, phạm vi chiếu sáng cũng rộng hơn, nhưng với anh mà nói hành lang này trở nên hoàn toàn khác biệt, không giống với cái ban ngày anh đi qua, xa lạ như hai không gian khác nhau.
Một cái sáng bừng, một cái mơ hồ.
Vương Vu Dạng vừa đi từng chút vừa nghĩ, bệnh này của anh rất nghiêm trọng, phải đến bệnh viện khám sớm.
Xong lại nghĩ, chắc cũng không có nhiều tác dụng.
Tay vịn cầu thang làm bằng thép, lạnh lẽo, lòng bàn tay Vương Vu Dạng ướt đẫm mồ hôi, đi tới đâu dấu tay ẩm ướt để lại tới đó.
Chu Dịch đi bên cạnh, trên tay cầm đèn pin chiếu sáng dưới bậc.
Hai người không ai lên tiếng.
Vương Vu Dạng đang ở tầng một, còn chưa kịp nhẹ nhõm đặt nhân xuống mấy bậc thang cuối cùng, từ chỗ tối tăm đột nhiên có tiếng mèo kêu.
Anh sợ đến mức bước hụt chân, cả người mất trọng tâm đổ ập xuống.
Cánh tay nọ đúng lúc kéo lại, túm anh về trên bậc thang.
Vương Vu Dạng dựa vào tay vịn, lòng vẫn còn sợ hãi: "Tiên sư nó, thiếu chút nữa bị hù chết rồi.
"Chu Dịch bỏ tay khỏi người anh, đi xuống tầng, chiếu đèn pin lên. Vương Vu Dạng lau mồ hôi lạnh trên trán:"Đưa đèn pin cho tôi.
"Chu Dịch định ném đèn lên cho anh. Vương Vu Dạng vội vàng ngăn cản:"Tôi không thấy rõ, không bắt được.
"Chu Dịch ngừng lại. Vương Vu Dạng thở ra một hơi:"Cậu đưa đèn pin lên, đừng ném.
"Chu Dịch vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn người đàn ông trên bậc thang, nhạt tiếng nói:"Chỉ có mấy bậc, anh đi xuống.Vương Vu Dạng:...
"Giằng co một hai phút, Vương Vu Dạng âm u chầm chậm đi xuống. Chu Dịch như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh, đưa đèn pin cho anh:"Cầm, tôi đi gọi xe trước."
Nói xong cũng nhanh chân rời đi.
Vương Vu Dạng ấn huyệt thái dương đau nhức, xoa dịu cơn ức chế bị kích thích bởi một thằng nhóc, cầm đèn pin tới cửa tiểu khu.
Chín giờ rưỡi, Vương Vu Dạng bị Chu Dịch dẫn tới đường Tây Ninh, nơi tụ họp đủ hạng người của thành phố S, ngõ ngách chất chứa đủ loại trụy lạc ăn chơi lộ liễu trắng trợn, bởi thế nên có một cái tên khác —— Phố trụy lạc.
Con đường này ban đêm ăn chơi trác táng, ánh sáng xập xình mơ hồ, khắp nơi bẩn thỉu xấu xa
- giống như mọi thành phần vô công rỗi nghề của thành phố S đều tụ họp ở đây, tạo ra một đống mùi vị hỗn tạp.
Khướu giác của Vương Vu Dạng khác hẳn với người thường, tới đây khiến anh không chịu nổi. Anh nhăn chặt mày, dưới ánh nhìn quái dị của người đi đường tay cầm đèn pin, bước chân chậm chạp di từng li từng tí một, sợ đụng chạm sứt mẻ chỗ nào.
Sau đó, Chu Dịch lừa dẫn Vương Vu Dạng đến phố trụy lạc xong, hai người đứng trước một tòa chung cư cũ.
Vương Vu Dạng giơ đèn pin lên nhìn, chỗ này có tuổi đời không nhỏ.
"Lạch cạch
". Chu Dịch mở bật lửa châm thuốc, cúi đầu nói:"Đừng nhìn lung tung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!