Hùng Bạch lấp đầy bụng xong, gọi điện cho anh em mình: "Ben, em thật sự thất sủng rồi.
"Ben lau khẩu M1911 yêu dấu của gã:"Tiểu Hùng thân mến, lần trước nhóc đã nói rồi."
"Lần trước chỉ là cảm giác, khả năng thôi," Hùng Bạch quay quay ghế than thở, "Lần này là khẳng định.Ben nói:Vậy thì thật là một câu chuyện buồn."
"Em không có buồn, được rồi, thì có một xíu; nhưng em càng tò mò vì sao em không nghĩ ra chuyện này hơn, em không thấy chỉ số IQ của mình có vấn đề, em là một thiên tài, thế nhưng thật sự không hiểu nổi lão đại mà.
"Hùng Bạch phiền muộn lẩm bẩm, tóm tắt ngắn gọn lần mình nhìn trộm cách đây không lâu cho anh em nghe, khẩn thiết muốn biết nguyên nhân:"Ben, anh nói xem thứ gì đã gây nên sự biến đổi kinh hồn này của lão đại?"
Ben ở đầu dây bên kia im lặng, là love.
Thằng đệ này là một thiên tài máy tính, nhưng lại là đứa ngớ ngẩn trong chuyện tình cảm, tình yêu bằng với tình dục.
Còn chưa thông suốt cho nên không hiểu, mà có muốn thông suốt cũng không phải chuyện mà một hai câu nói có thể giải quyết được.
Ben vuốt ve khẩu súng lục trong tay mình, ánh sáng thoáng lóe lên nơi đôi ngươi xanh thẳm như đại dương, gã muốn tới Trung Quốc một chuyến.
Muốn xem người được leader cường đại của bọn họ chọn là ai, có chỗ nào hơn người.
Nửa đêm, đầu Chu Dịch đau như búa bổ, xương cốt toàn cơ thể như bị một chiếc búa lớn đập vào. Hắn với tay lên tủ đầu giường chỉ thấy ly nước rỗng không, gọi điện cho Tiểu Bạch.
Hùng Bạch là cú đêm chính hiệu, lại còn là cú đêm tuổi trẻ, giống như chẳng cần ngủ nghê gì, tầm này vẫn đang cày game trên máy tính.
Cậu nhóc vừa nhận được điện thoại, lập tức đi dép vào ra ngoài.
Vương Vu Dạng vừa lúc ra khỏi nhà vệ sinh, đứng đối diện cậu nhóc: "Làm sao vậy?"
"Lão đại không khỏe, gọi cháu đi lấy nước cho anh ấy.
"Hùng Bạch sốt ruột lầm bầm:"Cái nghề này cơ thể được huấn luyện rất thô bạo, nhiễm trùng vết thương là chuyện thường như cơm bữa, thể trạng lão đại trâu bò như vậy đâu đến mức ra nông nỗi kia, nhất định cơ thể lão đại bị cái thuốc kia phá hủy rồi.
"Vương Vu Dạng nhìn lên gác, trong mắt chỉ có một mảng tối đen:"Trong phòng tôi có nước, để lát nữa cầm lên.Hùng Bạch vò đầu:... Ồ vâng."
Lão đại rất quan tâm chú, cái này cậu biết, hoàn toàn lật đổ hình tượng được thiết lập trong lòng cậu, mà hình như chú cũng quan tâm lão đại?
Một lát sau, Vương Vu Dạng mang nước ấm lên gác.
Chu Dịch đang nằm nghiêng bên giường nghe tiếng bước chân không đúng, hắn xoay người nhìn người đang bước tới, mí mắt mướt mồ hôi khẽ nhúc nhích.
Vương Vu Dạng rót nước ra ly, đưa tới.
Chu Dịch chống tay lên giường ngồi dậy, dựa tấm lưng rộng ướt đẫm lên tường, nhận ly nước uống liên tục, hắn sặc nước ho khan dữ dội, đáy mắt đỏ ngầu.
Vương Vu Dạng ngồi lên chiếc ghế nguyên chủ để sẵn trên gác, giữ lấy tay vịn, nhìn thanh niên.
Ánh mắt như là tìm kiếm, quan tâm, lại như là tùy ý, không để thứ gì vào mắt.
Chu Dịch thở ra một hơi dài, giọng hơi yếu ớt: "Sao anh còn chưa ngủ?"
"Tỉnh dậy đi vệ sinh." Vương Vu Dạng nói. "Nghe Tiểu Bạch nói cậu không khỏe nên lên đây, bây giờ thế nào rồi, có ổn không?
"Chu Dịch đặt ly nước lên đầu tủ, lần tìm bao thuốc và bật lửa, chợt nhớ tới cái gì, lại cất về:"Không sao rồi.
"Vương Vu Dạng biết đứa nhỏ này nói dối, gân cũng nổi lên hết cả còn bảo không sao? Anh ấn mi tâm:"Tiểu Dịch, cậu có thể thành thật một chút trước mặt chú.
"Trên mặt Chu Dịch không có biến hóa gì."Đúng như lời cậu nói vậy, chú hiểu cách nắm bắt lòng người, nhưng không thích, mấy năm vừa rồi cũng ít khi làm như vậy, mệt, hao tâm tổn trí."
Vương Vu Dạng biếng nhác cười, "Bây giờ chú thích đứa nhỏ thành thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!