Chương 38: Muốn hôn anh ấy

Vương Vu Dạng đến bên sofa, nhìn tàn tro trong gạt tàn thuốc.

Mặt Chu Dịch không biến sắc, hầu như đã đốt hết, hẳn sẽ không phát hiện ra gì.

"Chơi vui không?

"Có tiếng nói trên đỉnh đầu, khóe môi Chu Dịch khẽ nhúc nhích:"Chơi vui.

"Vương Vu Dạng ngồi xuống bên cạnh, ngửa người ra sau vùi vào sofa, biếng nhác nói:"Không ngờ Tiểu Dịch còn có sở thích này.

"Chu Dịch nhìn người đàn ông nọ, phát hiện sắc mặt anh rất kém, xanh xao trắng bệch:"Không thoải mái?

"Vương Vu Dạng nhắm mắt lại:"Đau bụng.Chu Dịch cau mày:Ở đâu?"

"Quanh rốn." Vương Vu Dạng bơ phờ, "Từng cơn từng cơn một.Chu Dịch nhìn anh:Có tiêu chảy không?Vương Vu Dạng:Ừm.

"Chu Dịch càng nhíu chặt mày:"Buổi sáng anh ăn gì?"

"Có..." Vương Vu Dạng nhớ lại, "Chocolate, táo, nho, sữa, cà chua, còn có... hai miếng dưa hấu, không còn gì khác.

"Chu Dịch đỡ trán, mấy thứ trái cây đó đều nhét trong tủ lạnh, phải rửa rồi mới ăn được, không biết đã rửa kỹ chưa. Người đàn ông này đã quen sống trong nhung lụa rồi, không bao giờ để ý tới sinh hoạt hằng ngày, không biết rất nhiều thứ, chỉ sợ cũng không biết rửa sạch thế nào."Hộp thuốc của anh ở đâu?

Trong phòng?

"Vương Vu Dạng nhíu mày:"Chú không muốn uống thuốc.

"Ánh mắt Chu Dịch nhất thời trở nên lạnh lẽo:"Không uống thuốc, anh muốn tu tiên?

"Vương Vu Dạng bày ra vẻ mặt nghiêm túc:"Tu đây, chờ chú lên trời đứng vào hàng ngũ thần tiên sẽ xin Thái thượng lão quân thuốc tiên đưa cho Tiểu Dịch, lúc đó chúng ta cùng nhau làm thần tiên.Chu Dịch:...

"Vương Vu Dạng thở dài:"Dạ dày của thân thể này cũng chẳng ra làm sao.

"Chu Dịch nhìn đốm lửa tàn trong gạt tàn tắt ngúm, đổ hết tro tàn vào thùng rác:"Tự xoa bụng theo chiều kim đồng hồ.

"Vương Vu Dạng đặt tay trên bụng, xoa loạn:"Như vậy?Anh khó chịu nói:Không có tác dụng gì hết Tiểu Dịch.

"Chốc lát sau, bàn tay đặt trên bụng bị kéo ra, một bàn tay khác dày rộng hơn tay anh áp vào. Cơn sốt vẫn chưa hạ, nhiệt độ trong lòng bàn tay nọ hơi cao, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh. Mí mắt Vương Vu Dạng hấp háy, nhìn thanh niên nọ trầm ngâm. Sắc mặt Chu Dịch rất khó coi:"Nhìn cái gì?

"Vương Vu Dạng tì khuỷu tay lên sofa, kê đầu cười rộ lên:"Tiểu Dịch là đứa nhỏ săn sóc người khác nhỉ.

"Chu Dịch xoa nhẹ thêm hai vòng nữa, rút tay về, nhạt giọng nói:"Giống như vậy, tự xoa.

"Vương Vu Dạng tiếp tục câu nói vừa rồi:"Là yêu giận trong ngoài bất nhất.

"Chu Dịch làm ngơ đứng dậy đi vào bếp. Vương Vu Dạng nhắm mắt, học theo thanh niên xoa xoa bụng, anh không khống chế được lực tay, cũng không quen làm, xoa trật vị trí, không thoải mái."Ai...

"Chu Dịch đứng trong bếp vo gạo, rửa rau, thái gừng, lẹ tay nấu một nồi cháo rau cải. Hắn liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm vật vờ trên sofa:"Cháo trong nồi.

"Không nói một lời đã lên gác, trở về giường nằm, muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng vẫn không yên lòng xuống tầng. Nghiễm nhiên quên mình vẫn đang sốt, cánh tay toàn là vết thương. Chu Dịch vào bếp đun nước, đứng đó chờ nước hết nóng mới mang nước ấm vào phòng khách:"Không chịu được thì đến bệnh viện truyền nước."

Người đàn ông vùi người trong sofa không đáp lại, chẳng biết đã ngủ từ lúc nào.

Chu Dịch cố gắng nhẹ chân, nhỏ tiếng gọi, người đàn ông nọ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đã vào trạng thái ngủ sâu?

Hắn ngồi xổm xuống, nhấc tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào vầng trán mịn màng, dần đi xuống đôi mày thanh tú, mí mắt đang nhắm nghiền, tiếp tục lần xuống dưới.

Vẫn không tỉnh, quả nhiên đã ở trạng thái ngủ sâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!