Phát súng khiến mọi người trong đại sảnh hoảng loạn, nơi này được giám sát an ninh nghiêm ngặt, lẽ nào có khủng bố đột nhập vào đây?
Mọi người nhất thời không còn tâm trí thưởng thức bê bối của Tôn gia, đua nhau gọi điện cho thủ hạ và trợ lý bên ngoài, có tiếng xì xào bàn tán cũng có tiếng oán giận, ầm ĩ bát nháo cả một dinh thự rộng lớn.
Tôn Thành Chu vì vụ hư hỏng của cháu trai mà gọi mấy vệ sĩ vào đây, bây giờ đều kêu hết bọn họ ra ngoài.
Đội trưởng đám vệ sĩ từ ngoài đi vào, cúi đầu báo cáo: "Thưa ngài Tôn, người trong phòng an ninh bị tiêm thuốc gây mê, toàn bộ việc giám sát bị virus gián đoạn.
"Vệ sĩ nói đến cửa câu sau, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy ròng ròng. Phòng an ninh một tiếng kiểm tra một lần, thời gian còn chưa tới, bọn họ không biết tình huống rõ ràng. Mặt Tôn Thành Chu không biến sắc:"Virus gì?"
"Thỏ con nhỏ ăn cà rốt.
"Vệ sĩ không dám nhìn sắc mặt ông chủ mình. Tôn Thành Chu đến phòng trà tiếp khách, vệ sĩ khom người theo phía sau, vừa vào đến nơi đã bị đạp cho một cước. Vệ sĩ rên lên, người đến nay tối nay là sát thủ chuyên nghiệp hoặc lính đánh thuê, cấp bậc rất cao, tất cả mấy người họ gộp lại cũng không phải đối thủ. Nhưng người nọ nào dám giải thích như vậy, chỉ nói:"Ngài Tôn, lần này là do chúng tôi sơ suất.
"Dứt lời, đầu gối bị đá mạnh một cái, vệ sĩ quỳ rạp xuống đất. Cho mười mấy cái đá, Tôn Thành Chu mệt người, đạp lên đầu vệ sĩ gọi điện:"Hệ thống an ninh mạng của cậu đã bị xâm nhập.
"Người trẻ tuổi ở đầu dây bên kia nói:"Bên tôi đã nhận được tín hiệu, đang tiến hành xử lý.Tôn Thành Chu hỏi:Bao lâu thì được?
"Giọng người trẻ tuổi lẫn với tiếng gõ phím:"Ít nhất hai mươi phút.
"Sắc mặt Tôn Thành Chu âm u:"Cậu không phải hacker hàng đầu?"
"Núi cao còn có núi cao hơn." Người trẻ tuổi đáp, "Đừng chỉ nhìn cái tên virus trông dễ chịu, thực tế rất kinh khủng.
"Trong lời nói không hề có cảm giác bị đánh bại, chỉ có cảm giác phấn khích khó che giấu. Hiếm khi đụng phải đối thủ mạnh như vậy. Tôn Thành Chu cúp điện thoại, nói với vệ sĩ nằm trên đất:"Phát súng kia bắn trúng không?Vệ sĩ khó khăn nói:Bắn trật.
"Tôn Thành Chu đạp lên ngực vệ sĩ hai cái:"Phong tỏa tầng hầm, không bắt được người thì các cậu liệu mà làm.
"Vệ sĩ rùng mình. Tôn Thành Chu ra đại sảnh:"Các vị, tiếng súng vừa rồi là từ vệ sĩ bên tôi.
"Mọi người thở ra một hơi. Thôn Thành Chu nói:"Khiến các vị chê cười rồi.
"Gã liếc nhìn cháu trai mình:"Bây giờ tôi phải xử lý chút việc nhà, đêm nay tới đây thôi, khi khác chúng ta lại tụ họp.
"Mọi người bị cái nhìn kia của gã đánh lừa, cho rằng việc nhà chính là chuyện cháu ngoại gã ngoại tình, đại sảnh trở về bầu không khí hóng chuyện vui. Vương Vu Dạng rũ mắt đứng ở một góc đại sảnh, mây đen bao phủ cả khuôn mặt. Trần Tử Húc gọi:"Chú, đi thôi.
"Vương Vu Dạng thu lại cảm xúc, ngẩng đầu:"Nhóc tin chuyện súng nổ?"
"Sao có thể." Trần Tử Húc nhe răng, "Thằng ngu mới tin.Vương Vu Dạng nói:Nhưng những người khác có vẻ đều tin?"
"Có thể lý giải là do họ ngu ngốc.
"Trần Tử Húc nhún vai:"Vì vệ sĩ Tôn gia đến từ công ty vệ sĩ xếp thứ ba trong nước, rất nổi tiếng, nghiêm ngặt như thể một khu bảo tàng."
"So với chuyện có người xông vào ban đêm, một phát súng bắn bừa làm người ta dễ tiếp nhận hơn, chọn một trong hai, chắc chắn phải là vế sau rồi.
"Cuối cùng Trần Tử Húc xem như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nói một câu:"Kệ nó đi."
Thái dương Vương Vu Dạng hơi buốt đau, nếu hôm nay là một người khác, anh cũng sẽ nghĩ như vậy.
Thế nhưng cố tình lại là đứa nhỏ kia.
Vương Vu Dạng sợ hắn rơi vào tay Tôn Thành Chu, không phải lo miệng hắn bị cạy ra, làm lộ thân phận của thân xác này, để rồi công sức trước kia của anh đều thành công cốc.
Hoàn toàn chỉ là không muốn hắn trở thành đồ chơi trong tay Tôn Thành Chu, trở thành vật thí nghiệm.
Trên đời này có nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Giang Dương bỏ người quen sang một bên, đến gần hai người: "Hai người có chuyện không thể về nhà nói, nhất định phải nói ở đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!