Chương 34: Có người nhìn trộm chú

Vương Vu Dạng đứng tại chỗ, trên mặt không đau khổ cũng không vui cười.

Lâm Thiếu Nam tự đẩy xe lăn, y giữ tay vịn, chậm chạp nhưng kiên quyết đứng lên, y đứng ngược sáng, cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, biểu cảm trở nên mơ hồ.

Vương Vu Dạng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của y. Anh nhìn không rõ lắm, chỉ ngửi thấy mùi phong lan thanh nhã.

Mùi vị rất thân thuộc, đã ngửi được nhiều năm rồi.

Trước khi đến đây, Vương Vu Dạng đã liệu trước buổi gặp gỡ này.

Một người thân quen khi nhìn thấy anh có chút cảm giác quen biết là bình thường.

Vương Vu Dạng không lo phát sinh chuyện ngoài tầm với, A Nam không phải một đứa trẻ, trong trường hợp này sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình.

Vào khắc này, bầu không khí chung quanh hai người có phần vi diệu khó nói.

Lâm Thiếu Nam buông đôi môi vẫn mím lại ra, khóe miệng bật thốt một chữ tối nghĩa, lại còn mang theo giọng mũi, khiến cho người ta có lỗi giác chỉ một giây sau thôi người này sẽ rơi lệ.

"Anh...

"Trần Tử Húc đột nhiên xông vào giữa hai người, kéo người đàn ông nọ về sau mình, cười xán lạn đẹp trai:"Lâm thiếu, bạn tôi có bệnh quáng gà rất nghiêm trọng, buổi tối không nhìn thấy gì.

Anh muốn nói gì có thể nói với tôi.

"Giang Dương chờ xem trò vui:"...

"Vừa nãy sao không ai xích con cún kia lại? Sai lầm, chết tiệt. Giang Dương đi tới:"Làm sao thế này? Ô kìa Lâm thiếu, vị này là anh Vương hàng xóm của em họ tôi, anh quen biết sao?

"Lâm Thiếu Nam không trả lời, thứ trong mắt bị hàng mi khép xuống che lại:"Anh Vương?

"Vương Vu Dạng chìa tay ra:"Xin chào Lâm thiếu, nghe danh đã lâu đến giờ mới gặp mặt.

"Lâm Thiếu Nam thất vọng nỉ non, giọng nhỏ đến mức không ai nghe thấy:"Anh ấy chưa bao giờ chủ động bắt tay với người khác...

"Dứt lời, Lâm Thiếu Nam ngồi lại trên xe lăn, hoàn toàn khác biệt so với khắc trước, cả cơ thể như bị rút đi toàn bộ sức sống, đôi gò má hao gầy vùi lấp trong bóng tối, trên mặt chỉ toàn nặng nề, mệt mỏi và đau thương. Tiêu Minh đẩy y về đại sảnh. Vương Vu Dạng vẫn đứng đó, không nhúc nhích. Trần Tử Húc khoác vai anh:"Chú, chú sợ đến choáng váng rồi hở?Vương Vu Dạng cười:Đúng thế."

"Nhà tôi tuy không làm ăn nhưng cũng hơi bị trâu bò đó, không thua kém Lâm gia tí nào. Hơn nữa Lâm lão gia thật sự rất khách sáo với ông nội tôi.Trần Tử Húc nói:Tôi cũng là công tử nhà giàu hàng thật giá thật, sao trước mặt tôi chú không bị dọa sợ như vậy?

"Giang Dương kêu lên:"Do cậu không có chữ b trong đầu*?

"(*) Bắt nguồn từ phương ngữ Đông Bắc, có thể hiểu là ngu ngốc, mất não."Chú, chúng ta đừng lo mấy thứ ngu ngốc này nữa, tôi dẫn chú đi ăn ngon.

"Trần Tử Húc ôm lấy người đàn ông, nhanh chân rời đi. Lâm Thiếu Nam nhìn hai người rời đi trước mặt mình, điểm nhìn rơi vào bóng lưng của người thấp hơn một chút, gầy hơn một chút, buộc tóc đuôi ngựa. Đôi ngươi đột nhiên mở ra:"Chờ đã.

"Trần Tử Húc hung hăng quay đầu:"Đệch cụ, con mẹ nó anh xong chưa?

"Vương Vu Dạng nhíu mày, thì thầm với cậu:"Nhóc quỷ, nhặt cái mác công tử nhà giàu lên.

"Trần Tử Húc liếc mắt:"Tôi cần thứ đó làm gì?Vương Vu Dạng nói:Cảm thấy nhóc có thì tốt hơn một chút.Trần Tử Húc:...

"Vương Vu Dạng quay đầu nhìn về người trên xe lăn, ánh mắt ra chiều dò hỏi. Lâm Thiếu Nam nhẹ giọng mở miệng:"Anh Vương, anh có thể thả tóc ra được không?

"Vương Vu Dạng nhíu mày:"Lý do?

"Lâm Thiếu Nam hoảng hốt trong vài khắc ngắn ngủi, một lúc sau mới nói:"Xin lỗi.

"Bên cạnh là giọng Trần Tử Húc:"Lâm thiếu, anh đang diễn bộ phim nào thế?

"Giang Dương đến chậm vài bước mặt đã dài ra cả thước, lại không kịp cản! Bầu không khí không được bình thường. Giang Dương cười để lộ đôi đồng điếu nhỏ rực rỡ đáng yêu:"Thật ra chuyện là thế này, Lâm thiếu không thích đàn ông cột tóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!