Chương 33: Chú lập flag đấy nhá

Giang Dương bước khỏi thang máy, tay nhét vào túi quần tây, chậm rãi đi trên hành lang, đứng ngoài cửa một lúc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên tường cười: "Này, chào buổi chiều.

"Tiêu Minh im lặng rũ mắt, thờ ơ không biến động. Giang Dương đưa tay lên sửa sang lại cổ áo người nọ:"Lâm thiếu đang ngủ?"

"Ôi xem câu hỏi của tôi này, anh chỉ là tay chân của anh ta, làm sao biết được cái này." Bàn tay trắng nõn của Giang Dương hạ xuống, ngón tay giữ lấy caravat của người đàn ông trước mặt, cười khêu gợi: "Anh trai, chẳng bằng đừng ở bên anh ta nữa, đi theo tôi đi, thân thế tôi không trong sạch, cũng không cần tay chân, tôi cần đàn ông.

"Tiêu Minh không có phản ứng gì. Giang Dương chỉnh caravat lại:"Nói mới nhớ, gần đây tôi có quen biết một người mang đến cho tôi cảm giác bí ẩn rất giống anh, như kiểu... đồng nghiệp của anh vậy.

Thế nhưng hắn lại là công nhân, tên là Chu Dịch, anh biết không?

"Đáy mắt Tiêu Minh chợt lóe lên. Tay còn lại của Giang Dương chạm lên mắt trái của người đối diện:"Vết sẹo này...

"Còn chưa dứt câu, cổ tay đã bị giữ chặt lại, xương ngón tay rất mạnh mẽ, lòng bàn tay khô ráo thô ráp. Khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo của Giang Dương lộ ra nụ cười đắc ý:"Rốt cuộc cũng chịu phản ứng.

"Tiêu Minh buông tay đẩy ra. Nụ cười Giang Dương càng nồng đậm, liếc mắt đưa tình:"Chào hỏi chút thôi, tôi muốn nói chuyện với ông chủ của anh.

"Tiêu Minh gõ cửa, mãi đến khi bên trong có tiếng phát ra người nọ mới đi vào. Giang Dương nghiền ngẫm sờ lên môi, người thừa kế Lâm gia muốn dạng tay chân nào mà chẳng có, cố ý lại muốn một kẻ câm, thật tò mò kẻ này rốt cuộc có gì hơn người. Lâm Thiếu Nam đang chăm sóc hoa lan, cả căn phòng ngập tràn hương lan thơm ngát. Giang Dương lấy ghế bên cạnh ngồi xuống, bắt chéo chân rót một ly trà nóng:"Lâm thiếu, nếu mấy người theo đuổi anh mà thấy anh chăm chút cho mấy nhành hoa như tình nhân thế này, hẳn sẽ ghen tị chết mất thôi.

"Lân Thiếu Nam cắt một chiếc lá úa trên cành:"Quản lý Giang muốn nói chuyện gì?"

"Tâm sự thôi." Giang Dương kê đầu, "Lúc nhị gia còn tại thế, chúng ta không ít lần ngồi chung một bàn dùng bữa chơi bài, làm sao khi anh ấy biến mất, chúng ta lại trở nên xa lạ như vậy?

"Lâm Thiếu Nam tỉa mấy cành hoa nhỏ, giữa chân mày chỉ có vẻ lạnh nhạt."Thời gian trôi qua nhanh thật, nhị gia đã đi được mười mấy hai mươi ngày rồi." Giang Dương nhẹ giọng than thở, "Tối hôm qua tôi còn mơ thấy anh ấy."

"Rắc.

"Một cành hoa bị cắt đứt nằm trên bàn, Lâm Thiếu Nam để cành hoa nhỏ sang một bên:"Mơ thấy nhị gia?"

"Đúng thế."

Mặt Giang Dương đầy vẻ hoài niệm, xen lẫn cả ngưỡng mộ: "Nhị gia trong mơ thật giống lúc còn sống, rất dịu dàng.

"Đầu ngón tay cầm kéo của Lâm Thiếu Nam giật giật. Giang Dương cười:"Lâm thiếu hẳn cũng mơ thấy nhị gia nhỉ?

"Môi Lâm Thiếu Nam cong lên rất nhạt:"Không có.

"Giang Dương bày ra biểu cảm ngạc nhiên:"Sao lại thế, có lẽ nhị gia không muốn anh đau lòng."

"Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của đời người." Giang Dương an ủi, "Lâm Thiếu buông sớm vẫn tốt hơn."

"Nhị gia mất là sự thật, chúng ta là người sống phải tiếp tục sống, thay nhị gia bảo vệ những gì anh ấy để tâm.

"Lâm Thiếu Nam nhẹ nhàng hỏi:"Nhị gia để tâm cái gì?"

Giang Dương yên lặng.

Nhị gia quan tâm cái gì? Câu hỏi này thoạt trông đơn giản, thực tế lại rất khó để đưa ra câu trả lời.

Nhị gia thích mấy đứa trẻ mềm mại đáng yêu, đây là điều ai cũng biết. Chỉ cần đạt đến yêu cầu thì sẽ thích cả, không tồn tại sự đặc thù với bất kỳ cá nhân nào, đối xử giống nhau.

Ngay cả những món quà cũng vậy.

Giống như một lúc buồn chán ăn một thứ gì đó, hay là nghe một giai điệu êm tai, nào phải để ý lưu tâm.

Giang Dương vươn tay chạm vào một cành hoa nhỏ, nhị gia để tâm cái gì đây...

Việc cất công mở rộng sản nghiệp Thẩm Thị với nhị gia mà nói cũng chẳng quan trọng đến vậy. Bằng không cũng đã bồi dưỡng người thừa kế, tính toán cho tương lai của Thẩm Thị.

Không ai biết, cũng chẳng ai nhìn thấu tâm tư của nhị gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!