Chương 3: Đẹp thật

Chu Dịch bóp hai ngón tay, con rết vừa mới uốn tới ẹo lui phút chốc đã bất động. Hắn buông lỏng tay, con rết rơi xuống đất.

Vương Vu Dạng nhìn xác con rết trên nền nhà, nhìn qua bàn tay đã bóp chết nó, xanh mặt lùi về sau vài bước, miệng cắn cắn điếu thuốc: "Không bỏ vào chảo dầu chiên ăn à?

"Chu Dịch chế nhạo ngoảnh mặt làm ngơ. Vương Vu Dạng lại nói:"Quên mất, mấy người các cậu bắt ăn sống được tại chỗ.

"Cơ mặt Chu Dịch khẽ giật:"Trên tường còn."

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thì thấy ngay hai con rết, một to một nhỏ. Anh khó khăn nuốt nước bọt, quay người chạy biến xuống tầng, vội vàng như muốn trốn.

Chu Dịch như không nhìn thấy, ngồi vào chiếc ghế kê bên cửa sổ kiểu Pháp, nghe thấy tiếng đóng mở cửa dưới nhà, khép mi chợp mắt.

Không lâu lắm sau đó, tiếng mở cửa lại xuất hiện.

Vương Vu Dạng mua hai bình xịt côn trùng về, xịt lung tung các góc tường. Anh nằm gục trên giường, nhìn căn phòng vẫn vô cùng lạ lẫm với mình sau hai ngày, bất giác ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối.

Cả căn nhà yên tĩnh, Vương Vu Dạng không vội bật đèn. Anh nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt như bị phần mềm điều chỉnh độ sáng tác động, mọi thứ trở nên mờ mịt, tối tăm.

Giữa khoảng tối đen hỗn độn chen lẫn vài tia sáng yếu ớt, gần như không thể nhìn rõ thứ gì.

Vương Vu Dạng nhắm mắt lại, từng loại mùi hương xộc vào từng tế bào khướu giác.

Vách tường hôi hám ẩm mốc, đồ đạc cũ bị hoen gỉ, vị thuốc sát trùng, viên long não trong tủ quần áo, vị sắt rỉ của hàng rào...

Trận gió đêm hanh khô tràn vào cửa sổ, mang theo mùi dầu nhàn nhạt, mùi cỏ cây, còn có cả mùi tỏi ớt rất đậm nhà ai nấu nướng.

Bụng Vương Vu Dạng sôi ùng ục, đói rồi.

Anh mò mẫm mở đèn đầu giường, đã hơn tám giờ tối.

Đại khái là dẫn Chu Dịch lại đây, mặt an toàn đã được bảo đảm, anh thả lỏng cảnh giác ngủ một giấc sâu, không chừng tối sẽ mất ngủ.

Vương Vu Dạng không dám đi vào chỗ tối, đi tới đâu bật đèn tới đó, leo lên gác nhìn. Chu Dịch không có ở đây, không biết ra ngoài lúc nào.

Chỉ có một cái ghế và một chiếc giường đơn.

Vương Vu Dạng liếc mắt nhìn chiếc balo đen đặt cuối giường, không có ý định mở ra xem, cũng không muốn gọi điện thoại hỏi Chu Dịch đang ở đâu.

Nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ. Anh luôn quan niệm như vậy, lần này có chuyện, anh cho rằng không liên quan đến anh em mình.

Đó là trong đầu anh đưa ra phán đoán, lý tính và cảm tính bất phân.

Vương Vu Dạng xuống tầng tìm đồ ăn. Anh quen sống trong nhung lụa, sinh hoạt đều có người hầu kẻ hạ, bây giờ đổi xác, cũng không kế thừa kỹ năng của nguyên chủ, hai mắt lại tối thui, không làm ăn được gì.

Không thể ăn cơm uống rượu hàng chợ mỗi ngày, cũng không thể thuê người giúp việc, hai việc đó hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh nguyên chủ, không thực tế.

Vương Vu Dạng ngồi trên sofa ăn táo, những năm vừa rồi anh kiếm ra một số tiền lớn, khổng lồ đến mức có thể khiến anh dùng thân phận mới này tạo nên một thế lực mới, hoặc tìm một chốn an hưởng tuổi già.

Nhưng đáng tiếc, hiện giờ không thể làm gì.

Nguyên chủ quyên hết tiền làm từ thiện, không còn khoản tích trữ. Anh phải nghĩ cách duy trì cuộc sống.

Duy trì thế nào... Vương Vu Dạng đang tính toán.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vương Vu Dạng thôi không nghĩ nữa: "Ai?

"Ngoài cửa là giọng nói nghe không ra biểu cảm:"Tôi.

"Vương Vu Dạng đi mở cửa, mùi của Chu Dịch lập tức phả vào mặt, hỗn tạp như tơ vò khiến anh khó thở. Anh trở về phòng khách, chỉ tay lên tủ giày:"Ngày mai cậu đi làm một chìa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!