Vương Vu Dạng nghe thấy tiếng la ngoài cửa: "Tiểu Dịch, người bên ngoài là tìm cậu?
"Sắc mặt Chu Dịch không quá tốt."Gọi cậu là lão đại," Vương Vu Dạng cười, "Là ngươi Trung Quốc còn lại trong quân đoàn của cậu, thiếu niên thiên tài công nghệ thông tin kia phải không?
"Chu Dịch không nói gì, tương đương với ngầm thừa nhận. Vương Vu Dạng nhét tài liệu về trung tâm đào tạo lại trong túi giấy:"Cậu ta cũng về nước? Theo chân lão đại trở về?Chu Dịch mím môi:Đổi nghề.
"Vương Vu Dạng thuận miệng hỏi:"Hiện tại đang làm gì?Chu Dịch đáp:Hacker.
"Vương Vu Dạng nhíu mày:"Không phải nghề cũ à?"
"Trước đây là đoàn đội, bây giờ là cá nhân, tự do, tính chất khác nhau." Giọng Chu Dịch bị tiếng đập cửa rầm rầm ngoài kia át đi phân nửa.
"Hơi ồn." Vương Vu Dạng thiếu kiên nhẫn nhíu mày, "May là bây giờ đối diện không có ai, nếu có đã ra nói rồi.
"Anh nhớ ra gì, hỏi hắn:"Sao đứa bé kia tìm được chỗ này?
"Trong mắt Chu Dịch có gì đó cuồn cuộn trào ra, nhưng trong khoảng khắc đã bị hắn ép xuống, tối đen thăm thẳm:"Anh cho rằng là tôi nói?
"Vương Vu Dạng cười, than vãn:"Tiểu Dịch, sau cậu cứ hiểu lầm chú thế này?
"Cổ họng Chu Dịch nhộn nhạo, mãi lâu sau hắn mới mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn:"Tôi không nói thân phận của anh cho ai khác.Vương Vu Dạng cười:Ừm, chú tin cậu.
"Chu Dịch không thoải mái quay đầu:"Châm ngôn của cậu ta là cho nó một chiếc máy tính, nó có thể lật đổ cả thế giới, muốn biết một cái địa chỉ rất dễ dàng.Vương Vu Dạng:...
"Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, tiếng la hét đã chuyển thành mềm dịu đáng yêu. Vương Vu Dạng nghĩ tới một chiếc tiểu bạch thỏ:"Tư liệu đều do đứa bé ấy tra?Chu Dịch đáp:Một phần.
"Vương Vu Dạng nhìn về phía hắn:"Cậu đứng trên lập trường gì khiến cậu ta điều tra những chuyện đó?
"Chu Dịch bình thản nói ra hai chữ:"Báo ân.
"Vương Vu Dạng nhìn thanh niên suy tư, người quen hẳn đều biết hắn không muốn nợ ân tình. Nếu ân nhân chết oan uổng, hắn sẽ điều tra chân tướng rõ ràng, báo thù thay ân nhân, những người kia cảm thấy hắn làm vậy là hợp tình hợp lý, sẽ không nghi ngờ."Thuộc hạ của cậu biết cậu ở đây, chắc chắn cũng biết đến sự tồn tại của chú rồi, cậu nói thế nào?Chu Dịch:Đề phòng rắc rối, nói như anh nói với Hà Trường Tiến."
"Anh em à, đúng là giải pháp tốt nhất." Vương Vu Dạng cười cười, "Cậu ta lại đây hẳn vì hiếu kỳ, muốn xem anh trai kết nghĩa của lão đại là hạng người gì."
"Gõ cửa miết như thế cũng không hay, nghe đau đầu. Cậu gọi vào đi, lòng hiếu kỳ được thỏa mãn rồi sẽ hết thôi."
Mặt Chu Dịch rất căng.
Vương Vu Dạng phát hiện hắn có phần kỳ lạ, đang định hỏi thì đã thấy hắn sải bước tới cửa, mở cửa đi ra.
Ánh trời chiều ngả về tây, trong hành lang có phần ảm đạm.
Hùng Bạch xinh xắn ngoan ngoãn đầy nghi hoặc và ấm ức: "Lão đại, sao anh thấy em như thấy kẻ hủy diệt thế giới, chưa gì đã đóng cửa cái rầm rồi?
"Còn bắt đứng ngoài gõ cửa nửa ngày trời mới cho vô, trong lòng cậu nhóc rất tức giận. Chu Dịch không trả lời mà hỏi lại:"Cậu đến đây làm gì?Hùng Bạch trề môi:Em đăng ký ở trung tâm đào tạo kia rồi, thứ hai đi học.
"Chu Dịch rũ mắt nhìn xuống:"Không thể nói trong điện thoại?
"Hùng Bạch không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn ngón tay mình. Chu Dịch nghĩ tới người đàn ông trong phòng thích kiểu thế này, trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa. Hắn nhắm mắt, kìm chế không để mình hóa điên:"Giảng viên của cậu là Trịnh Nguyên?"
"Có thể tự chọn, em chọn hắn."
Hùng Bạch gãi gãi lên chóp mũi nho nhỏ có chút thịt của mình, "Lão đại, thực ra đã có bên cảnh sát theo dõi hắn. Không bằng chúng ta cứ như lần trước, chờ cảnh sát lần ra manh mối cứ thế chiếm luôn là được.
"Chu Dịch nhạt giọng:"Cả hai phương án, hiệu suất sẽ cao hơn."
"Còn nữa, có một số việc cảnh sát không thể làm, chúng ta có thể."
"Được." Hùng Bạch quan tâm, "Lão đại, vết thương trên lưng anh thế nào rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!