Chu Dịch không xoay một vòng.
Vương Vu Dạng ra chiều khá tiếc nuối, thêm cả một thứ gì đó rất khó nói, dường như là cảm giác một ông cha già sống nương tựa vào con cái.
Chu Dịch ôm quần áo mới lên ban công, giặt tay treo lên xong mới vào chuyện chính.
"Nói Trần Tử Húc trước." Chu Dịch uống một hớp bia, "Cậu ta trưởng thành ở nước ngoài, điều này anh biết.
"Vương Vu Dạng gật đầu, tuy không nhìn ra. Phát âm tiếng phổ thông cực kỳ chuẩn, không có chút ngữ điệu Latinh nào."Trần Tử Húc không đi học trên trường, ngoài sở thích bóng rổ chỉ có tâm lý học. Giáo sư Pierre, nhân vật có uy tín trong giới tâm lý học quốc tế đánh giá cậu ta rất cao.
"Chu Dịch bóp dẹp lon bia, tay kia đưa xuống gãi gãi mái tóc ngắn cũn cứng ngắc:"Năm cậu ta mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu xuất bản sách, mấy năm gần đây xuất bản năm cuốn, năm trước bắt đầu tham gia nghiên cứu các dự án nghiên cứu sinh và tiến sĩ...
"Vương Vu Dạng nhíu mày, xem qua nhóc quỷ kia không nói quá, đích xác là một thiên tài tâm lý học hiếm có."Cậu ta không phải gay.
"Chu Dịch chuyển đề tài rất cứng ngắc:"Ở nước ngoài từng quen hai người, đều là nữ.
"Biểu tình trên mặt Vương Vu Dạng vi diệu, tự nhiên cậu nói cái này làm gì? Chu Dịch ngửa đầu uống bia, yết hầu trượt mấy lần:"Nhưng cậu ta lấy thân phân gay tiếp cận anh."
"Nhóc quỷ không giả bộ, là người mới.Vương Vu Dạng nói:Có thể do nhóc ấy hên xui may rủi xem được một bộ phim, phát hiện mình có cảm giác, hoặc là có phản ứng với một người đồng tính nào đó trong phút chốc, vì vậy hoài nghi tinh hướng của mình, sau khi về nước chạy vào phố trụy lạc"
"Thử xem rốt cuộc mình có làm với đàn ông được không.
"Chu Dịch sặc bia, cúi đầu ho liên tục. Vương Vu Dạng chờ thanh niên ho xong mới hỏi:"Đang ở nước ngoài tốt đẹp như vậy, tại sao về nước?"
"Cái này tôi không rõ."
Chu Dịch nói, "Cậu ta là người họ Trần, sau lưng có dính líu đến chính trị, tốt nhất anh đừng giao thiệp với cậu ta.
"Vương Vu Dạng nhún vai:"Sợ là không được, nhóc quỷ chuyển tới đối diện rồi.Chu Dịch:...
"Vương Vu Dạng cười cười:"Mọi chuyện đều tồn tại hai mặt, nếu nhóc quỷ kia thực sự có mục đích khác, chú phải cho nhóc ấy cơ hội chứ, không thì bại lộ thế nào được?
"Chu Dịch uống bia, nhướn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, nhắc nhở:"Hiện tượng kỳ lạ của Lưu Phong được cảnh sát suy đoán là thôi miên, chính là thuộc lĩnh vực tâm lý học.
"Vương Vu Dạng uể oải vuốt tóc mái:"Thực ra chú luôn có cảm giác đó không phải thôi miên."
Chu Dịch nhìn anh, không nói gì.
Vương Vu Dạng biết cái nhìn nọ của thanh niên mang hàm ý gì.
Với tình huống của Lưu Phong, để lựa chọn một cách giải thích hợp lý nhất, chỉ có thể là thôi miên.
Dù vậy, đến nay tiến trình điều tra của vụ án vẫn luôn bị ém nhẹm, không dám tiết lộ vì sợ sẽ gây hoảng loạn cho người dân.
Thôi miên có thể khiến một người trở nên giống loài ếch, thế cũng đã đáng sợ lắm rồi.
Hơn nữa nếu thật sự tuồn ra ngoài, sẽ bị người có chủ đích xấu lợi dụng, thêm mắm dặm muối bịa đặt lung tung gây nên hiểm họa khó lường.
Chu Dịch ném vỏ lon vào thùng rác: "Có một chuyện tôi rất thắc mắc, tài liệu vẫn luôn do tôi đưa cho anh, một số có thể kiểm chứng nhưng một số thì không, anh không sợ tôi lừa anh?
"Vương Vu Dạng nhìn hắn cười:"Tiểu Dịch sẽ lừa chú sao?
"Chu Dịch đối diện tới tầm mắt anh, cổ họng khô khốc:"Đến Tô Mạt."
"Anh ta đến thành phố S nửa năm trước, vào làm ở cửa tiệm trà bánh nọ, sau đó xuất hiện bánh tứ vị. Trong vòng sáu tháng qua anh ta chỉ ở trong quán.Vương Vu Dạng hỏi:Cậu ta cung cấp công thức làm bánh?"
"Có thể.
"Trong đầu Vương Vu Dạng hiện ra bóng lưng màu đỏ, cảm giác quen thuộc lại ùa về:"Chủ tiệm bánh đó là ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!