Chương 27: Cậu ngốc à?

Lúc Vương Vu Dạng còn sống rất thích mặc đồ tơ lụa, thoải mái dễ chịu vô cùng.

Một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, quần áo cứ đúng giờ được đưa tới, rất hợp mắt, anh thường cứ thế mặc luôn, chưa bao giờ lằng nhằng hỏi han gì.

Hiện giờ anh đang mặc quần áo của nguyên chủ, tuy không phải đồ tơ lụa nhưng cũng là vải bông, lại còn rộng rãi, nói chung mặc khá thoải mái.

Mấy ngày vừa rồi anh cũng không có tâm trạng mua quần áo.

Hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên anh tự mua quần áo, còn là mua cho người khác.

Da Chu Dịch hơi màu lúa mạch, đầu đinh, vai dài chân dài, cơ thể cao to khỏe mạnh, ăn mặc gọn ghẽ tối giản, cực kỳ có năng lực.

Theo lý thuyết, người có tỉ lệ cơ thể đẹp rất dễ mua quần áo, nhưng Vương Vu Dạng đi mấy tiệm, nhận ra hắn hợp với màu đen nhất.

Hơi đau đầu rồi.

Hà Trường Tiến xua tay: "Ểi! Anh Vương, hồi hồn hồi hồn!

"Khóe mắt Vương Vu Dạng giật một cái. Hà Trường Tiến ho hai tiếng, muốn nói rồi lại thôi:"Anh Vương ơi là anh Vương, trông anh như kiểu mua đồ cho người yêu ý, cái này sợ người ta không thích, cái kia sợ không được đẹp, đủ các thể loại xoắn xuýt."

"Phải vậy không?"

Vương Vu Dạng bật cười, "Có thể Tiểu Dịch còn quan trọng hơn cả người yêu.

"Hà Trường Tiếng chép miệng, bắt đầu rống lên:"Nghĩa huynh đệ, không sắc rượu nào sánh được. Nghĩa huynh đệ, không ngăn nổi bởi bốn bức tường nhà. Huynh đệ kiếp này mang hai họ.

Huynh đệ kiếp sau chung mẹ già...

"(*Huynh đệ vô số - OST Tân Thủy Hử.) Cậu ta càng hát càng hăng, âm lượng cùng tăng dần lên:"Huynh đệ hộ...

"Vương Vu Dạng lẹ chân rời đi."Anh Vương đừng đi nhanh như thế chứ, chờ tiểu đệ một chút.

"Hà Trường Tiến tay xách nách mang đuổi theo ngay sau. Trung tâm thương mại rất lớn, Vương Vu Dạng đi lòng vòng đến hoa cả mắt, chẳng còn kiên trì được bao nhiêu. Hà Trường Tiến chui vào một cửa hàng, từ một loạt áo thun lôi ra một cái áo thun trắng, họa tiết đỏ vàng xanh đen thật to phía trước:"Anh Vương anh Vương, cái áo này được này, cực khác với phong cách của em trai anh, thử xem thế nào.

"Nói rồi giơ áo ra trước mặt, chìa ngón trỏ ngón cái và ngón tay út ra làm hip hop sign:"Yo yo yo, hình bánh kếp trái cây thế này có fashion hay không chứ?

"Vương Vu Dạng lia mắt nhìn:"Quá màu mè."

"Áo không có họa tiết." Mặt Hà Trường Tiến rất không ủng hộ, "Ở đâu có chớ.Vương Vu Dạng nói:Một bộ trang phục không nên vượt quá ba màu.

"Hà Trường Tiến trợn mắt há to mồm:"Anh Vương, sao tự nhiên anh tinh tế vậy? Trước giờ vẫn là một chú già thô kệch mà.Vương Vu Dạng:...

"Hà Trường Tiến treo áo trở về:"Em nói anh này, cái vai kia của em trai anh rất bắt quần áo, bọc drap trải giường lên cũng đẹp trai ngầu lòi, anh mua đại cũng được mà.

"Vương Vu Dạng đang muốn nói chuyện, điện thoại chợt rung lên. Trần Tử Húc gọi, anh ra ngoài bắt máy."Chú đang làm gì đấy?"

"Shopping."

"Sao không gọi tôi?" Trần Tử Húc đang nằm trên giường nhảy dựng lên, "Chú đang ở đây, tôi tới tìm chú đi chơi.Vương Vu Dạng nói:Một lúc nữa về rồi."

"Vậy cũng được." Trần Tử Húc khó chịu quay về giường, "Chú, tuần sau tôi nhập học rồi."

"Tôi thuê nhà, chú biết tôi ở đâu không?

"Vương Vu Dạng nhíu mày:"Đối diện cửa nhà tôi.

"Trần Tử Húc khiếp sợ hít vào một hơi:"Vãi chưởng, sao chú biết được hay vậy?

"Vương Vu Dạng trêu đùa:"Nhà đối diện mua nội thất mới, toàn là hàng xa xỉ, phong cách lại tương đối trẻ trung, kết hợp với cách nói kia của cậu, có thể đoán được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!