Chương 25: Ngủ chung

Chu Dịch nấu cơm xong thì ra khỏi nhà, cũng không ở lại ăn.

Trên bày bày một dĩa cải xào, cà rốt xào đậu que, còn có một bát canh mướp đậu phụ, nhẹ nhàng thanh đạm.

Vương Vu Dạng xới một bát cơm ngồi xuống bàn ăn, nhìn bát canh trên bàn, lắc đầu cười một cái, thật sự là đứa nhỏ nói một đằng làm một nẻo mà.

Nửa đêm Chu Dịch quay về, hắn vừa mở cửa Vương Vu Dạng đã tỉnh, đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Vương Vu Dạng mở cửa, mùi máu tanh tản trong không khí xộc vào mũi. Anh mò tới góc tường bật đèn lên, để tầm nhìn rõ ràng một chút: "Bị thương?

"Chu Dịch im lặng. Vương Vu Dạng soi xét thăm dò, lần trước trên người đứa nhỏ này cũng có mùi máu, nhưng hành động rất bình thường. Lần này không giống vậy, rõ ràng có đôi chút chậm chạp, hơn nữa môi lại trắng bệch. Vương Vu Dạng hỏi:"Cậu đi tìm lão già Tôn Thành Chu?

"Chu Dịch đứng ở bồn rửa tay, rửa vết máu trong kẽ tay:"Không.

"Vương Vu Dạng tin lời hắn, không hỏi chuyện này nữa:"Bị thương ở đâu?

"Chu Dịch rũ mắt, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn:"Anh đi ngủ đi.

"Vương Vu Dạng lại gần hắn, mũi hít vào một hai cái, lùi về sau lưng hắn hai bước, nhìn chăm chăm vào chiếc áo khoác đen hắn cố ý khoác lên:"Trên lưng?

"Chu Dịch liên tục chà xát bàn tay, mãi sau mới lên tiếng:"Ừm.Vương Vu Dạng nói:Cậu cởi áo khoác ra.

"Động tác Chu Dịch đột nhiên dừng lại, chớp mắt sau lại tiếp tục:"Đã xử lý."

"Ai xử lý cho cậu?" Vương Vu Dạng nghe thấy mùi máu rất đậm, "Không hề băng bó cẩn thận.

"Chu Dịch khựng lại một lần nữa. Vương Vu Dạng quan tâm nói:"Để chú cậu xem.

"Cằm Chu Dịch bạnh ra:"Không có gì đẹp đẽ.

"Vương Vu Dạng bất đắc dĩ thở dài:"Đừng tùy hứng như vậy, chú còn phải trông cậy vào cậu, chú rất bận tâm đến an toàn của cậu."

Chu Dịch giương mắt nhìn vào mắt anh từ tấm gương trước mặt, phát hiện anh nhìn hắn như thể đang nhìn một đứa nhỏ đang giận dỗi làm mình làm mẩy.

Cơn tức giận không biết ào từ đâu tới, trong phút chốc lòng Chu Dịch nghẹn cứng lại, hắn đóng vòi nước, mím chặt môi lên gác.

Vương Vu Dạng xoa mi tâm, tính tình đứa nhỏ này thực sự...

Một lát sau, Vương Vu Dạng đến tủ thuốc của nguyên chủ, tìm hộp sơ cứu cầm lên gác, nhìn thấy cái áo dính máu bị vứt chỏng chơ trên mặt đất, thanh niên chỉ mặc chiếc quần dài đen ngồi trên giường, phần thân trên cường tráng lộ ra ngoài, từ sau vai đến trước ngực quấn một lớp băng, mặt mày lạnh tanh đang tự sát trùng vết thương trên chân trái.

Chu Dịch nhìn người đàn ông đang đi tới.

Vương Vu Dạng dời mắt khỏi vết sẹo dữ tợn trên bụng trái, tới gần nhìn lưng hắn, băng gạc đã thấm mảng máu lớn.

"Vết thương bị hở rồi?

"Chu Dịch không bận tâm:"Không có chuyện gì."

"Bị thương lúc đang làm nhiệm vụ có thể tùy tiện như vậy." Vương Vu Dạng đặt hộp sơ cứu xuống, lười nhác nhíu mày, "Nhưng bây giờ thì không được.

"Cổ họng Chu Dịch giật giật, lạnh giọng đáp:"Nếu tôi chết, anh cũng không còn ai có thể lợi dụng."

"Tiểu Dịch, dùng từ không đúng rồi." Vương Vu Dạng khẽ cười, "Cậu là người chú tin tưởng nhất.

"Đêm nay Chu Dịch cũng không biết mình bị cái gì, muốn nói mấy lời kích thích người đàn ông nọ, cố tìm ra dấu vết trên mặt nạ hắn, cho dù chỉ là một vết sứt sẹo nhỏ."Trong lòng anh biết rõ cho dù muốn che giấu cái gì tôi cũng nhất định sẽ tra ra, vậy chẳng bằng tỏ rõ thân phận lúc tìm tôi."

"Anh lộ bài trong tay anh cho tôi xem, bao gồm cả những con át cuối cùng, nói cho tôi tình cảnh của anh khủng khiếp thế nào, cần tôi đến mức nào. Đó cũng chỉ là mưu kế của anh mà thôi."

Trong giọng nói của hắn không hàm chứa cảm xúc gì, cũng không nghe ra hàm ý gì:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!