Chu Dịch lấy bao thuốc lá, cúi đầu cắn chặt đầu lọc, chợt nhớ ra mình bỏ quên bật lửa ngoài kia quên lấy vào, vẻ buồn bực trên mặt càng thêm rõ ràng.
"Lạch cạch
", ngọn lửa nhỏ màu quýt thoắt hiện trước mắt hắn. Chu Dịch mở mắt, nhìn gương mặt nhợt nhạt của người đàn ông sau đốm lửa cam xanh lập lòe, tầm mắt dừng trên đôi mắt anh, sâu bên trong là khôn khéo, lão luyện, nham hiểm, quỷ quyệt bất nhất với vẻ ngoài yếu ớt nhu nhược. Vương Vu Dạng lười biếng ậm ừ trong miệng:"Hửm?
"Chu Dịch khom lưng kề sát vào, đầu thuốc chạm vào ánh lửa, phút chốc được đốt cháy lên. Hắn khẽ khép mi rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói vào khoảng không."Tôi không hề giận.
"Vương Vu Dạng tới bồn rửa tay, nhìn thanh niên từ trong gương:"Tiểu Dịch, chú chỉ bị quáng gà, thị lực ban ngày bình thường.
"Sắc mặt Chu Dịch tối tăm. Vương Vu Dạng sâu xa:"Cậu có phát hiện không, cậu ở trước mắt chú...
"Chu Dịch bỗng dưng mở miệng:"Ra ngoài.
"Vương Vu Dạng vẩy vẩy đôi tay ướt nước, nhìn mấy giọt nước trôi xuống rãnh, như một trưởng bối dung túng đứa nhỏ nhà mình:"Cậu không cho chú nói, vậy thì không nói nữa.
"Chu Dịch cụp mắt hút thuốc, mày nhíu chặt. Vương Vu Dạng cười:"Tiểu Dịch có chuyện muốn nói.
"Chu Dịch nói, không có biểu cảm gì:"Ai cũng có nhu cầu sinh lý, nếu anh thật sự vừa mắt thằng nhóc kia...
"Vương Vu Dạng quay người, hứng thú nhìn hắn. Đường nét khuôn mặt Chu Dịch ẩn dưới lớp khói mờ:"Cũng kìm chế cho tôi.Vương Vu Dạng đáp:Tiểu Dịch tàn nhẫn quá nha.
"Giọng Chu Dịch rất lạnh:"Bây giờ là lúc nào, anh không chơi thì sẽ chết?"
"Cũng không đến nỗi..." Vương Vu Dạng thở dài, "Chỉ là ít đi chút lạc thú.
"Mặt Chu Dịch hoàn toàn tối đen. Vương Vu Dạng nhận ra mình ngày càng thích trêu đứa nhỏ này, trêu rất vui. Anh ho hai tiếng, nín cười:"Nhóc quỷ kia vận động thường xuyên nên có cơ bắp, trông lưu manh bướng bỉnh, không hợp với khẩu vị của chú cậu."
"Chú cậu thích mắt hai mí to, ánh mắt ướt át như nai con, dáng người yêu kiều mềm mại, ngây ngô đáng yêu.
"Chu Dịch liếc mắt nhìn mình trong gương theo phản xạ. Mắt một mí, hẹp lại dài, ánh nhìn sắc bén, dáng người to lớn cứng ngắc, vừa tàn nhẫn vừa lạnh nhạt. Trong lòng nảy sinh loại cảm xúc không nói được thành lời. Vương Vu Dạng không đào bới xem thanh niên đang trầm mặc suy nghĩ gì, chỉ nói:"Bây giờ cho dù có gặp đúng người, chú cũng sẽ không làm gì, không có ý kia."
"Còn nữa, trước đây chú nói với cậu rồi đó. Hai năm gần đây chú già rồi, phần lớn kiếm một đứa trẻ bên cạnh cũng chỉ để chuyện trò cho bớt buồn chán, không hơi đâu có sức sống mãnh liệt như người trẻ các cậu."
Chu Dịch đè nén cảm xúc kia vào sâu bên trong: "Anh cũng chỉ ba mươi bảy, già bao nhiêu?
"Vương Vu Dạng nhìn gương chỉnh tóc tai một chút:"Già rồi, tâm tính có vấn đề.
"Chu Dịch như nghĩ tới điều gì, không nói nữa. Vương Vu Dạng ra tới cửa:"Tiểu Dịch không chỉ điều tra nguyên nhân cái chết của chú, tìm ra kẻ giật dây, còn phải tra việc riêng của mình, rồi ngày nào cũng phải dậy sớm bán hàng, có thời gian phải nấu cơm làm việc nhà, vất vả rồi.
"Chu Dịch cách đó hai bước chân, hỏi không đầu không đuôi:"Tại sao trước mặt thằng nhóc kia anh không xưng chú, chỉ như thế trước mặt tôi?
"Vương Vu Dạng không nghe rõ:"Hả?
"Chu Dịch đột nhiên không muốn nói nữa:"Không có gì.
"Vương Vu Dạng vừa đặt tay lên nắm cửa, trên đầu đã có tiếng nói:"Tôi không nhỏ."
"Không coi cậu là đứa nhỏ," Anh quay đầu về sau, trong mắt có ý cười, "Hơn nữa cậu thật sự không nhỏ.
"Chu Dịch sặc cả miệng khói, cắn răng nói:"Tôi nói tuổi tác.
"Vương Vu Dạng nhíu mày:"Chẳng lẽ còn thứ khác?Chu Dịch:...
"Cửa phòng vệ sinh mở ra, Trần Tử Húc mặt kéo dài tám thước lập tức sáp lại gần:"Chú, hai người trong đó nói gì lâu thế, bánh lên hết rồi này.
"Nói rồi hướng ánh mắt đầy địch ý về Chu Dịch. Chu Dịch đi thẳng vào bàn, không còn lạnh lẽo như ban đầu. Miệng Trần Tử Húc giật giật:"Dỗ rồi à?Vương Vu Dạng nói:Nhóc lầm bầm cái gì?"
"Bánh kia," Trần Tử Húc vuốt tóc mái, "Nói là có bốn vị, tôi ăn không ra, chú nếm thử xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!