Dọc phố có có không ít các cửa tiệm bán bánh ngọt, từng tiệm lại có nét đặc sắc riêng. Không cần đi vào cũng đoán được phong cách của tiệm là gì.
Vương Vu Dạng thích ăn chocolate sở dĩ là do tâm lý ỷ lại, có thể khiến anh an tâm. Nhưng thực tế anh lại không thích đồ ngọt, cho nên đi cả đường cũng không để ý hay ghé lại tiệm bánh nào.
Nhưng anh đổi ý bước vào cửa tiệm này, vì nghe thấy trong đống mùi hỗn tạp hương thuốc lá rất nồng.
Là mùi thuốc Chu Dịch vẫn thường hút.
Đó là lần đầu tiên gặp người khác hút loại thuốc này, vậy nên nhất thời có hứng đi vào.
Cửa tiệm mở nhạc cổ phong thuần túy, phong cách bài trí cổ xưa rất đặc biệt.
Lúc này bên trong không có khách, ở quầy bán chỉ có một mỹ nhân tóc dài nằm dài ra, trên người khoác bộ y phục dài màu đỏ, trên tay kẹp hờ điếu thuốc, tàn tro rơi xuống trang sách được lật giở.
Một bức tranh được phác họa cách đột ngột nhưng lại rất đỗi hài hòa.
Trên phố cổ, du khách và người ở đây mặc Hán phục cổ với mấy đồ kỳ lạ không hiếm, một số vì muốn thu hút sự chú ý, có người lại thực sự đam mê yêu thích.
Trước khi vào trong Vương Vu Dạng cũng gặp vài người, thế nhưng không ai sánh nổi với mỹ nhân mặc nữ trang trước mắt này.
Nhìn bên ngoài thì không có gì đặc biệt, thế nhưng vào rồi mới phát hiện, khí khái vô cùng xuất sắc.
Thế mới lột tả được đầy đủ câu "Mỹ nhân ở cốt không ở da
". Bên tai Vương Vu Dạng có tiếng nói:"Vừa mắt?Anh lắc đầu:Đây chỉ thuần túy là sự thưởng thức với cái đẹp mà thôi.
"Chu Dịch lạnh nhạt đáp:"Thứ gì anh chưa từng thấy, một người giả nữ cũng khiến anh thưởng thức mắt không rời?
"Vương Vu Dạng nhíu mày ngạc nhiên:"Tiểu Dịch nhìn ra là giả nữ à? Không tệ ha.Chu Dịch:...
"Trần Tử Húc từ bên trái chui vào giữa:"Chú, sao chú cứ nói chuyện với anh ta vậy, sao không nói với tôi này?Vương Vu Dạng đáp:Nhóc không đáng yêu như Tiểu Dịch nhà tôi.
"Trong nháy mắt, Trần Tử Húc thay đổi sắc mặt, trợn mắt hung tợn nhìn Chu Dịch. Chu Dịch hờ hững không để tâm. Mỹ nhân tóc dài rốt cuộc cũng phát hiện ra ba vị khách đứng ở quán mình, đóng sách ngẩng đầu:"Các vị muốn dùng chút gì không?
"Tiếng nói trong trẻo, thế nhưng là giọng nam thực thụ. Trần Tử Húc khiếp sợ, không ngậm được mồm:"Chị chị chị.... Chị là đàn ông?
"Mỹ nhân tóc dài nở nụ cười, dịu dàng như gió xuân mơn man:"Vị khách nào vào đây cũng hỏi như vậy.
"Chị gái đột nhiên biến thành anh trai, dưới váy có vũ khí đàng hoàng, tâm hồn mỏng manh mới lớn của Trần Tử Húc trúng mười ngàn điểm sát thương:"Anh là đàn ông, tóc tai để dài như vậy còn mặc đồ phụ nữ?
"Mỹ nhân tóc dài tựa hồ đã nghe câu hỏi này vô số lần, đưa điếu thuốc đến bên môi hút một hơi, hờ hững trả lời:"Sở thích cá nhân thôi.
"Trần Tử Húc nhìn chăm chăm anh trai mặc đồ nữ trang một phen, quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh:"Chú, chú nhìn ra nãy giờ rồi à?Vương Vu Dạng nói:Đâu có.
"Trần Tử Húc nhìn anh:"Thế sao chú không nói gì?
"Vương Vu Dạng nhấp một ngụm trà hoa lài:"Bị dọa sợ không nói nên lời.Trần Tử Húc:...
"Mỹ nhân tóc dài bước từ sau quầy ra, dáng dong dỏng cao mà mềm mại tinh tế:"Các vị cứ ngồi, tôi lấy thực đơn cho các vị.
"Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn xung quanh, chuyển hướng nhìn cầu thang bằng gỗ thông:"Lên tầng đi.
"Không gian trên tầng khá nhỏ, cũng cùng cách bài trí cổ trang xưa cũ. Vương Vu Dạng đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phong cảnh không tệ. Trần Tử Húc gọi:"Chú gọi món đi."
"Cậu gọi đi, tôi không thành vấn đề." Vương Vu Dạng vẫn ngắm cảnh, "Tiểu Dịch, muốn ăn gì thì gọi đi.
"Chu Dịch ngồi trên ghế gỗ, mi mắt hơi khép lại:"Tôi không ăn."
"Ai quan tâm anh." Trần Tử Húc lầm bầm, cầm thực đơn hỏi mỹ nhân tóc dài, "Món đặc biệt nhất ở đây là gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!