Chương 21: Tôi có cực nhiều tiền

Vương Vu Dạng chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, bàn tay to lớn bên cạnh đã vươn ra, ghìm chặt vai thiếu niên tựa một chiếc kìm sắt, lôi cậu sang một bên.

"Mẹ kiếp!

"Sức mạnh kia khủng bố đến mức khiến thiếu niên loạng choạng suýt ngã sấp mặt. Cậu thở hổn hển, lửa trong mắt còn lớn hơn cả Chu Dịch, thoạt trông là một tên nhóc không dễ chọc:"Muốn chết à?

"Mặt Chu Dịch không cảm xúc. Thiếu niên nổi trận lôi đình, lúc Vương Vu Dạng nhìn sang, chớp mắt đổi thành vẻ đáng thương:"Chú, anh ta đẩy tôi.Vương Vu Dạng:...Chu Dịch:...Vương Vu Dạng nói:Vậy cậu cũng đẩy lại đi.Thiếu niên xụ mặt:Tôi đâu phải con nít.

"Cậu gãi gãi mái tóc màu tím, cười trông rất đẹp trai:"Chú, tôi họ Trần, tên là Trần Tử Húc.

"Họ Trần? Trong đầu Vương Vu Dạng chợt sáng lên, nhưng chưa kịp nắm bắt gì đã vội vàng biến mất. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt điển trai vừa trưởng thành lại vừa trẻ con của thiếu niên, mãi vẫn chưa dừng lại. Chu Dịch cau mày:"Nhìn chòng chọc vậy còn chưa đủ?

"Vương Vu Dạng ghé sát lại tai thanh niên bên cạnh mình:"Chẳng qua là chú cậu cảm thấy nhóc quỷ này rất quen mất, lần đầu đã thấy vậy.

Nhưng vẫn không nhớ ra được.Chu Dịch nói:Anh trai cậu ta, hay họ hàng nào đó của cậu ta đã qua lại với anh rồi?Vương Vu Dạng:..."

"Cậu nghĩ chú là cái gì vậy?

"Chu Dịch trả lời một nẻo:"Thống kê số hậu cung của anh trên mạng không ngừng gia tăng.

"Vương Vu Dạng cười khẽ:"Không phải Tiểu Dịch rất bận à? Sao còn có thời giờ xem mấy thứ đó?

"Cơ mặt Chu Dịch căng ra:"Xem đại."

"Này, hai người nói thầm cái gì thế?" Mặt Trần Tử Húc sắp đần thối cả ra, "Sắp hôn luôn rồi.

"Vương Vu Dạng cười nhạo nhìn thanh niên bên mình, vừa nãy gần thế cơ à? Đôi môi mỏng của Chu Dịch mím lại lạnh nhạt, không trả lời. Vương Vu Dạng quay đầu hỏi thiếu niên:"Nhóc quỷ, sao nhóc tìm được tiểu khu này?

"Trần Tử Húc ra vẻ thần bí:"Chú đoán xem.Vương Vu Dạng cười:Người lớn không thích trò đánh đố.

"Trần Tử Húc nhìn chằm chằm anh:"Chú, lúc chú không cười nhìn rất nhu nhược dễ bắt nạt. Nhưng vừa cười một cái lại trở nên cực yêu nghiệt, như yêu tinh vậy đó.

"Vai Vương Vu dạng run lên, bên tai có giọng nói vô cùng lạnh lẽo:"Có đi hay không?"

"Đi chứ." Vương Vu Dạng liếc thiếu niên đang háo hức mong chờ nhìn mình: "Nhóc quỷ, tôi có việc, nhóc ở đâu thì quay về chỗ đó đi.

"Sắc mặt Trần Tử Húc thay đổi:"Đừng mà, để tôi cho chú biết vì sao tôi tìm được tới đây. Chú xem cái này này.

"Nói rồi cậu lấy điện thoại ra, đưa cho anh:"Tôi vô tình thấy tấm hình này.

"Vương Vu Dạng lia mắt nhìn, trong hình anh đang ngồi trên ghế nhựa nhắm mắt ngủ, đầu kê vào một cái chân. Cái chân kia là của Chu Dịch, chỉ là không chụp được hết. Cơ mà, quảng cáo trên xe thì bị chụp vào rồi."Phố trụy lạc quá rộng lớn, ngày nào tôi cũng tìm nhưng không thấy chú đâu." Trần Tử Húc rất ấm ức, "Nếu không thấy bức ảnh này, chẳng biết bao lâu nữa mới tìm được chú.

"Vương Vu Dạng dời mắt khỏi màn hình:"Tìm tôi làm gì?

"Mặt Trần Tử Húc tự nhiên đỏ bừng lên. Vương Vu Dạng ấn mi tâm, lại một chiếc xử nam nhỏ nữa. Trần Tử Húc chỉ chỉ người bên cạnh anh:"Chú, hắn là ai thế?

". Ngôn Tình Hài Vương Vu Dạng đáp:"Em trai tôi.Trần Tử Húc:...

"Lờ mờ soi tới nhìn lui xong, Trần Tử Húc lại nói:"Chắc là hai người không giống nhau.Vương Vu Dạng nói:Kết nghĩa."

"Là không cùng huyết thống á?

"Trần Tử Húc lập tức chen vào giữa hai người họ, như một chú sói con bảo vệ lãnh địa của mình. Chu Dịch lạnh lùng rời đi. Vương Vu Dạng bóc vỏ chocolate, tản nhàn đi phía sau:"Tiểu Dịch, đi chậm lại một chút.

"Trần đuôi nhỏ đuổi theo anh:"Chú ơi, chú muốn đi đâu thì mang tôi theo nữa. Tôi là tôi có cực nhiều tiền..."

Hơn mười phút sau, ba người Vương Vu Dạng tới đường Xuân Lai.

Gần đó có một con phố cổ, dù kiến trúc xung quanh đã được trùng tu, nơi cửa vào chật kín xe cộ, rất đông những du khách mặc đồ hiện đại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!