Buổi tối, Chu Dịch gõ cửa phòng Vương Vu Dạng, gọi anh ra.
Vương Vu Dạng nói: "Cậu vào đây.Chu Dịch hỏi:Anh đang trên giường?Vương Vu Dạng cười:Đúng thế."
"Vậy tôi không vào." Chu Dịch bình tĩnh lên tiếng, "Anh ra.Vương Vu Dạng:...
"Chu Dịch đứng ngoài cửa thấy trong phòng không có tiếng động, thiếu kiên nhẫn gọi:"Vương Vu Dạng?"
"Chú đây." Vương Vu Dạng biếng nhác trả lời, "Cậu có hai lựa chọn, một là vào đây, hai là lên gác tự chơi một mình.
"Bên ngoài không còn tiếng. Vương Vu Dạng lật sách, đọc được vài dòng thì cửa bị vặn ra, có bóng người cao lớn đứng trước cửa, xung quanh lạnh băng. Anh lười đưa mắt nhìn:"Đóng cửa lại, trong phòng đang mở điều hòa, đừng để hơi lạnh thoát ra.
"Vài giây sau, cửa bị đóng lại một cái"Rầm
". Trong phòng mở hai đèn, rất sáng sủa. Nhiệt độ điều hòa cũng vừa phải, cửa sổ đều được đóng kín lại, mùi cam quýt thoang thoảng trong không khí, khá trong lành. Chu Dịch nhìn người đàn ông đang ngồi ở đầu giường chằm chằm, sắc mặt tối om, không phát ra tiếng. Ánh mắt của Vương Vu Dạng rời khỏi trang sách:"Để chú đoán xem, có phải cậu đang nghĩ, lão già này còn khó đối phó hơn bất kỳ nhiệm vụ nào?
Không có cách xuống tay?
"Mặt Chu Dịch không có cảm xúc. Đứa nhỏ này cũng biết điều thật. Vương Vu Dạng nở nụ cười:"Hiện giờ nhược điểm của chú đây đều nằm trong tay cậu, hơn nữa thể lực cách biệt rất xa, cậu có cái gì mà sợ?
"Chu Dịch xem thường:"Tôi sợ?
"Vương Vu Dạng hạ mí mắt:"Là chú sai.
"Anh vỗ vỗ cạnh giường, mặt đầy ôn hòa thiện chí:"Tiểu Dịch, lên đây ngồi.
"Chu Dịch lùi về sau như phản xạ vô điều kiện. Trong phòng hoàn toàn yên ắng. Vương Vu Dạng hứng thú nhìn thanh niên:"Đội viên của cậu có biết cậu ngây thơ thế này không?Chu Dịch:..."
"Theo điều kiện của cậu, hẳn phải có rất nhiều theo đuổi. Cho dù cậu tàn nhẫn, vẫn sẽ có người lớn mật chủ động đến lấy lòng cậu như thường, nguyện làm bia cho cậu luyện súng.
"Vương Vu Dạng tiếp tục:"Thế nhưng cậu lại là xử nam nhỏ, có thể thấy được cậu không chỉ thuần khiết mà còn mộc mạc, không hiểu thế nào là hưởng thụ.
"Chu Dịch hít một hơi lạnh:"Anh thực sự...
"Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn vành tai đỏ chót của thanh niên:"Hả?Chu Dịch lạnh lùng:Không phải ai cũng giống như anh, tùy tiện chơi đùa."
"Cái này cậu nói sai rồi." Vương Vu Dạng hơi buồn cười, "Chú cậu không tùy tiện chỗ nào, mỗi lần đều lựa chọn rất cẩn thận.
"Lời nói Chu Dịch đầy châm biếm:"Chọn tới chọn lui, không phải vẫn là tiểu bạch thỏ?
"Vương Vu Dạng nhìn hắn:"Tiểu bạch thỏ chọc gì cậu? Lần này cậu giận rất vô lý nha Tiểu Dịch.
"Sắc mặt Chu Dịch tối tăm không rõ."Được rồi, không đùa cậu nữa.
"Vương Vu Dạng thu lại ý giễu cợt trên mặt:"Cậu vẫn phù hợp làm lính đánh thuê lấy tiền làm việc hơn, đơn giản rõ ràng.
Mấy đạo lý đối nhân xử thế lòng vòng này, cậu không hiểu.
"Con người Chu Dịch khẽ chuyển động. Vương Vu Dạng không bỏ sót biến hóa trong cảm xúc của hắn:"Đến lúc tra xong chuyện cậu có kế hoạch gì? Tiếp tục về công trường làm việc?
"Mãi lâu sau, Chu Dịch mới mở miệng nói một câu:"Còn không biết tra xong đã đến lúc nào rồi.Chu Dịch than thở:Tiểu Dịch, nói chuyện với cậu đúng là nhạt nhẽo mà.
"Cơ mặt Chu Dịch co lại. Vương Vu Dạng đóng sách:"Không nói linh tinh nữa. Muộn thế này cậu tới đây có chuyện gì? Trong tay có đồ mới?
"Chu Dịch giơ túi giấy màu vàng bên trái tay lên:"Trong này là tư liệu của ba người nguyên chủ, Hà Trường Tiến và Tiểu Khâu.
"Vương Vu Dạng nhìn sang túi màu đen bên tay phải, có thứ chìa ra bên ngoài, trông không giống một miếng giấy:"Cái gì ở đó?Chu Dịch nói:Không phải anh ngửi được?
"Vương Vu Dạng bật cười:"Muốn đánh đố chú?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!