Chu Dịch nhìn anh kề sát người lại, nghiêng người về phía khác theo phản xạ.
"Trốn cái gì?" Vương Vu Dạng dính lại gần thanh niên, "Chú không xem được.
"Chu Dịch thẳng thừng ném điện thoại qua. Vương Vu Dạng đón được, hai tay vô tình tiếp xúc với nhau, anh nhướn mày:"Nhiệt độ cơ thể Tiểu Dịch hơi cao nhỉ.Chu Dịch cau mày:Anh có xem không?"
"Không phải chú cậu đang xem à?
"Vương Vu Dạng đổi tư thể, thoải mái chui vào sofa, đặt điện thoại lên đùi. Trong video, Lâm Thiếu Nam ngồi trên xe lăn xuất hiện ở cửa Kim Tôn, người đẩy xe là một gã đàn ông cao lớn với vết sẹo bên mắt trái. Chu Dịch cất lời:"Tiêu Minh, người thành phố L, cô nhi, đội phó bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, hiện giờ là người câm.
"Vương Vu Dạng ấn tạm dừng:"Cậu biết?Chu Dịch đáp:Tôi có thông tin của tất cả bộ đội đặc chủng trong nước.
"Vương Vu Dạng ồ lên:"Đúng là người trẻ, trí nhớ tốt thật.Chu Dịch nhìn anh:Anh không tò mò lúc nào bên người Lâm Thiếu Nam lại có loại người này?"
"Tò mò chứ." Vương Vu Dạng cười, "Có thể do tháng trước A Nam ngã gãy chân, rồi tôi bị sát hại, ông già nhà cậu ấy không yên lòng nên sắp xếp một người đi theo.Chu Dịch hỏi:Vì sao chân hắn lại gãy?Vương Vu Dạng đáp:Ngã cầu thang.Chu Dịch nhíu mày:Anh đưa tư liệu về mấy người anh biết cho tôi càng sớm càng tốt, đỡ tốn công sức điều tra."
"Chốc nữa nói cho cậu.
"Vương Vu Dạng nói xong tiếp tục xem video, chỉnh âm thanh lên mức cao nhất. Sự xuất hiện của Lâm Thiếu Nam gây nên rối loạn tưng bừng, Lâm thiếu gia mặc áo trắng quần đen, tóc mái che khuất cả gương mặt, trên người tản mát vẻ tiều tụy suy sụp."Có chuyện gì?
"Đám bảo vệ nơm nớp lo sợ, thiếu niên nọ nhân cơ hội thoát ra, kiêu ngạo sửa sang quần áo:"Lâm thiếu, lúc tôi và nhị gia bên nhau anh cũng thấy, chúng ta còn từng cùng nhau tới trường đua ngựa, giờ anh chứng minh nhị gia...
"Lâm Thiếu Nam lên tiếng ngắt lời, giọng khản đặc:"Hôm nay là đầu thất của nhị gia.
"*Đầu thất: Theo kinh Địa Tạng, thần thức của một người sau khi chết hầu hết đều phải trải qua giai đoạn trung gian. Tuổi thọ của thân trung ấm (nôm na là sự sống sau khi chết) tối đa là 49 ngày, sau đó người chết sẽ thọ sinh vào một cảnh giới tương ứng với nghiệp lực mà họ đã gây tạo. Ngày thứ 7 sau khi con người mất đi được gọi là"đầu thất". Cứ tính lần lượt theo thứ tự tổng cộng là bảy bảy 49 ngày và cứ hết 7 ngày được tính là một "tuần thất
". Biểu cảm của thiếu niên cứng đờ. Lâm Thiêu Nam khẽ nhấc tay. Tiêu Minh đứng phía sau nhanh chóng tiến lại, xách thiếu niên nọ như xách gà ném ra ngoài."Lâm Thiếu Nam, đây là địa bàn của nhị gia chứ không phải của anh, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?
Nếu nhị gia mà biết có thành quỷ cũng không... A! Làm gì ——
"Cuối video là tiếng gào thét của thiếu niên. Vương Vu Dạng kéo thanh độ dài của video, dừng lại ở gương mặt gầy gò của A Nam. Anh nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh này lớn lên chỉ là theo một nghĩa nào đó. Nhưng còn A Nam, y thật sự trưởng thành từng chút một dưới vòng tay anh. Cũng đã đến ngưỡng ba mươi rồi, không phải đứa nhỏ nữa, đã có thể tự mình chống đỡ cả khoảng trời. Chu Dịch đột ngột hỏi:"Hắn gọi anh là gì?
"Vương Vu Dạng chăm chú nhìn người trong màn hình, trong mắt tràn đầy dịu dàng cùng yêu chiều:"Có người ngoài thì gọi nhị gia, bình thường thì gọi một tiếng anh.
"Chu Dịch nhìn gò má nhợt nhạt của người đàn ông bên cạnh mình, tâm trạng không chút gợn sóng:"Nói chuyện của bọn họ đi.
"Vương Vu Dạng trả điện thoại cho cậu, đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa về sau:"Bắt đầu từ ai đây, để chú nghĩ một chút..."
"Bắt đầu từ A Nam đi.
"Ở một nơi khác, tầng cao nhất của Kim Tôn, trong một căn phòng xa hoa vừa được phủ thêm vài nhánh phong lan trắng, tinh khiết và kiều diễm. Căn phòng này vốn thanh nhã, bởi chủ nhân cũ đã mất của căn phòng này tối giản hơn rất nhiều. Hiện giờ trong phòng tĩnh mịch như tờ, khiến người ta khó thở. Lâm Thiếu Nam nhìn ra cửa sổ. Tiêu Minh đứng đó, không nói lời nào. Chốc lát sau, có người bước vào, dáng người uyển chuyển như trúc, nước da trắng ngần xinh đẹp. Là quản lý Giang Dương của Kim Tôn."Thành thật xin lỗi Lâm thiếu, vừa rồi tôi không ra mặt cũng vì không còn cách nào khác. Hôm nay cũng không phải lần đầu, từ lúc nhị gia đi, hôm nào cũng có người đến gây chuyện, vừa rồi phiền đến mức da xấu đi rồi, một ngày phải đắp mấy cái mặt nạ đến phát chán.Lâm Thiếu Nam nói:Nhị gia không thích ồn ào.
"Giang Dương ngồi xuống sofa, cổ áo sơmi hồng nhạt mở ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm tinh tế. Người nọ mỉm cười, bên má xuất hiện đôi đồng điếu đáng yêu:"Chuyện này là do tôi không xử lý thích đáng, sau này nhất định sẽ bổ sung nhân lực, không để những người kia bước vào cửa Kim Tôn, tới một lần thì đánh một lần.
"Lâm Thiếu Nam vuốt ve tay vịn xe lăn:"Anh ấy đối xử với người bên mình rất tốt.Giang Dương:...
"Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Lâm Thiếu Nam nghiêng đầu:"Chocolate.
"Tiêu Minh đưa một thanh chocolate tới. Lâm Thiếu Nam xé giấy gói:"Nhị gia đi rồi không để lại dòng dõi, Thẩm gia đang thiếu gia chủ, một mớ hỗn độn.
"Y cắn một miếng chocolate nhỏ:"Chỉ sợ miếng mỡ Kim Tôn này Thẩm gia không gánh nổi.
"Tầm mắt Giang Dương rơi xuống thanh chocolate nọ, nhãn hiệu quen thuộc nhị gia đã ăn rất nhiều năm:"Lâm thiếu, Kim Tôn là sản nghiệp kinh doanh đầu tiên của nhị gia, lúc rảnh rỗi cũng sẽ ghé tới với mấy bạn nhỏ ngoan ngoãn.
Nói thế nào, nhị gia cũng có tình cảm với nơi này.
"Tiếng vò giấy gói khiến Giang Dương dừng lại, ho vài tiếng:"Thẩm gia giữ không được cũng nào phải ý của Lâm thiếu.
"Lâm Thiếu Nam đảo chocolate trong miệng, đầu lưỡi thưởng thức vị ngọt thuần túy:"Lâm gia không phải của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!