Chương 12: Nghịch ngợm

Đèn trong vườn tắt ngúm, trước mắt Vương Vu Dạng tối đen, đến bàn tay cũng chẳng nhìn thấy. Anh nghe theo tiếng giày, chậm rãi lần theo phía sau Chu Dịch.

Trải qua không biết bao nhiêu sóng gió vì chứng quáng gà này, tinh thần của anh có phần không ổn định.

Sinh ra rồi chết đi, chết đi rồi lại được sinh ra.

Cũng mới chỉ vài ngày thế nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh không nghĩ đến chuyện tìm cách thích ứng.

Vương Vu Dạng lần mò trong đêm tối, bên tai là giọng nói trầm của hắn: "Tới rồi.

"Anh thở ra một hơi, lại nghe hắn nói:"Bỏ tay ra.

"Chu Dịch chưa chờ anh làm gì đã giật phắt tay ra, phát hiện trên chỗ tay bị nắm lấy có vết bẩn, sắc mặt tối lại."Mạnh thế làm gì chứ."

Vương Vu Dạng xoa xoa tay, "Cậu làm đau chú rồi đây này.

"Mặt Chu Dịch không cảm xúc, quay lưng:"Nhanh lên!"

"Lại cáu. Tiểu Dịch, không phải sức chịu đựng của cậu mạnh nhất quân đoàn à? Lùi lại chút." Vương Vu Dạng dừng lại ngồi xổm xuống, "Trong hoa viên không có động vật nhiều chân đúng không?

"Khóe miệng Chu Dịch khẽ giật:"Anh nói xem?

"Thái dương Vương Vu Dạng đổ mồ hôi lạnh, không nhìn thấy nên chỉ đành đưa tay mò mẫm, lỡ đâu đụng phải cái gì mềm mềm, hoặc cứng cứng, dài dài, rồi có cả hai hàng chân..."Mẹ nó.

"Anh khẽ rủa, kìm chế sự sợ hãi của mình, chậm rãi ngồi xuống, nhắm hai mắt lại. Không có mùi hôi, cũng không có mùi máu. Chỉ có hương hoa cỏ, mùi đất ẩm, thoang thoảng mùi sắt gỉ của đèn đường, còn có... hơi ẩm nghiêm trọng đến mức khiến người ta cảm thấy cả người ẩm ướt. Chu Dịch nhìn người đàn ông như muốn bò toài ra đất, hắn trầm giọng kêu:"Này.

"Vương Vu Dạng giật mình:"Có sâu hả?Chu Dịch đáp:Không phải."

"Vậy cậu gọi tôi làm gì...

"Nói chưa dứt câu, Vương Vu Dạng đã mất cân bằng quỳ rạp xuống. Chu Dịch chế nhạo:"Tôi đang định nhắc anh."

"...

"Vương Vu Dạng đứng lên, phủi bùn đất trên quần:"Tôi không nghe thấy mùi gì lạ. Vậy là Lưu Phong nửa đêm không ngủ được, ra ngoài chăm hoa cỏ thật?

"Chu Dịch cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía:"Có lẽ.Vương Vu Dạng nói:Đất bị xới lên.

"Chu Dịch nhìn anh một cái:"Bị xới lên nhưng không sâu, chỉ tầm một hai centimet.

"Vương Vu Dạng nhíu mày:"Xới đất cho cây?Chu Dịch đáp:Nếu không có manh mối khác thì là như vậy.

"Vương Vu Dạng trầm tư. Chu Dịch nhìn tầng hai sáng đèn của biệt thự:"Lưu Phong là giám đốc cao nhất của Thẩm Thị, anh là ông chủ của hắn mà không biết được bao nhiêu chuyện?"

"Người ta đường đường là một quản lý cấp cao của Thẩm Thị?" Vương Vu Dạng đưa tay sờ sau gáy, "Còn nữa, ông chủ không quan tâm đời tư của cấp dưới.

"Chu Dịch đưa tầm mắt về trên mặt anh:"Nếu hắn không là lão bạch thỏ, anh cũng không quản?

"Vương Vu Dạng giương mắt cười:"Tiểu Dịch, sao thế này, không thôi lăn tăn chuyện lão bạch thỏ được đúng không?

"Chu Dịch quay đầu đi chỗ khác:"Giờ chúng ta lên tầng hai, cách cũ, tôi vác anh lên.

"Vương Vu Dạng túm hắn lại:"Khoan đã."

"Mùi đất trong hoa viên rất nồng, đất ở chỗ khác cũng bị xới lên phải không?

"Chu Dịch nhìn mũi anh theo phản xạ:"Hẳn vậy."

"Giữa mùa hè lật tung đất lên làm gì, định thay...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!