Giữa tháng tám tại thành phố H, hơn hai giờ chiều, Vương Vu Dạng ngồi trên chiếc ghế nhựa duy nhất đặt trong lán trại của công trường "Vườn hồng Tam Loan
", nhìn người thanh niên đang tựa lưng trên ván sắt hút thuốc. Rất cao, mặc bộ quần áo công nhân xám xịt cũ nát, trên chân là đôi giày thể thao màu vàng đã rách miệng, gương mặt gầy gò bẩn thỉu, gần như không nhìn ra bất kỳ đường nét nào. Đây là cựu đội trưởng"Death" của tổ chức lính đánh thuê lớn nhất nước Pháp, tên thật là Chu Dịch, hai mươi tư tuổi, là đội trưởng trẻ nhất trong lịch sử quân đoàn.
Ba tháng trước, hắn đột nhiên rời khỏi quân đoàn, về nước đoạt bát cơm của công nhân, chuyển gạch vác xi măng rất ra dáng, mùi giết chóc lẫn máu lạnh đều bị chôn giấu đi dưới lớp lớp bụi đất.
Trên chốn công trường hỗn tạp, hắn chỉ là một kẻ trông không dễ chọc, một công nhân khá ưa nhìn.
Vương Vu Dạng ho mấy tiếng, trong giọng điệu vô thức mang theo uy thế kẻ cả bề trên: "Tàn thuốc.
"Một ánh nhìn xuyên thẳng qua làn khói, sắc lẹm đâm thẳng tới tựa lưỡi dao bén nhọn. Anh nghênh tiếp cái nhìn ấy, mặt không biến sắc. Tầm mắt kia rời đi chỉ sau vài giây."Thẩm Bạch Ngọc bị giết vào tối thứ sáu tại chính biệt thự của mình, tin tức rất lớn.
"Chu Dịch nhạt giọng đáp:"Anh đến đây tìm tôi, nói mình chính là anh ta, anh không chết mà sống lại bên trong một cơ thể mang tên Vương Vu Dạng, anh cảm thấy ai sẽ tin loại chuyện hoang đường này?
"Vương Vu Dạng khẽ cười thành tiếng,"Kẻ ngu si và người thông minh."
"...Vương Vu Dạng nói:Khỏi gảy tàn thuốc, tôi cho cậu bằng chứng.
"Chu Dịch bất giác nghe theo, đến lúc hắn tỉnh táo lại, chân mày lập tức nhíu chặt. Vương Vu Dạng chậm rãi nói:"Năm năm trước, cậu thoi thóp nằm bên mạch nước ngầm ở Benghazi, như con chuột nhỏ chỉ còn sót lại vài hơi thở, lúc tôi đi ngang qua có cho cậu một chai nước... hình như là thêm cả một thanh chocolate.
"Benghazi: Một thành phố ở Libya, Bắc Phi. Điếu thuốc trên môi Chu Dịch khẽ run:"Không loại trừ khả năng Thẩm Bạch Ngọc nói chuyện này cho người thân tín, anh nghe người khác nói.
"Đôi môi nhợt nhạt của Vương Vu Dạng kẽ nhếch lên đầy châm biếm. Thân tín? Đêm hôm đó anh đã chết không rõ nguyên nhân bên trong thư phòng, lúc này mới có mấy ngày, người ở dưới cầm tiền cuốn gói chạy, kẻ đua nhau chiếm mánh lợi, thân tín chó má gì. Anh đưa tay ấn mi tâm,"Lúc đó tôi còn nói một câu.
"Chu Dịch đột nhiên cắn chặt đầu lọc, biểu tình trên mặt tối tăm không rõ. Vương Vu Dạng ngoắc tay:"Cậu lại đây.
"Chu Dịch thờ ơ không động đậy. Sắc mặt Vương Vu Dạng trở nên âm trầm, chớp mắt sau đã chẳng thấy tăm hơi. Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, như trưởng bối dạy không nổi một đứa trẻ,"Đứa nhỏ này thực sự..."
"Không đi thì không đi, tôi đi."
Dứt lời, Vương Vu Dạng đứng dậy khỏi ghế nhựa, bước chân lười nhác tiêu sái tiến vào làn khói trôi nổi mờ ảo, ghé vào bên tai người thanh niên trẻ nói một câu.
Đồng tử Chu Dịch co lại.
Câu nói kia của Vương Vu Dạng —— nếu cậu trông đáng yêu ngây thơ một chút, tôi sẽ muốn cậu, nhưng đáng tiếc.
Bên trong lán trại hoàn toàn yên tĩnh.
Vương Vu Dạng nghĩ thầm, tại sao năm năm rồi vẫn còn nhớ, có hai nguyên nhân.
Một, đứa nhỏ này khác biệt, không hề đẹp đẽ nhu nhược, chỉ có cứng cỏi máu lạnh.
Hai, trong năm năm này có chạm mặt, ký ức không bị làm mới cũng không bị đứt đoạn, anh muốn nhìn xem chuột nhỏ có thể lột xác thành dạng gì.
"Năm ngoái ở Mexico, cậu bị thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ, trốn trong xe của tôi.
"Vương Vu Dạng thấy thanh niên nọ cúi đầu nhìn sang, trêu đùa:"Làm sao, cậu cho rằng lúc đó tôi không phát hiện?
"Chu Dịch mờ mịt. Vương Vu Dạng nhớ lúc ấy anh vừa nghe xong một vở nhạc kịch, tâm trạng không tệ, bỗng nhận ra chuột nhỏ cường tráng, lại làm như không nhìn thấy."Tháng hai năm ngoái, tôi gặp phải phục kích ở thành phố Y, tay súng giúp tôi trong tối kia là cậu.
"Chu Dịch trầm mặc dụi điếu thuốc xuống đất, đế giày thể thao di trên tàn lửa, một lúc lâu sau mới mở miệng,"Mục đích của anh là gì?
"Bằng chứng đã bày ra trước mắt, coi như hắn tin giả thuyết hoang đường chết đi có thể sống lại trong thân xác người khác này. Vương Vu Dạng không trực tiếp trả lời, mà nói:"Nói cho cậu chuyện này, tôi chỉ muốn nói với cậu, tôi đã để ý đến cậu, tôi biết cậu ở nơi này, cũng biết trước đây cậu ở quân đoàn nhận tiền làm việc, chỉ cần đưa đủ tiền, mạng cũng có thể lấy."
"Thế nhưng, đối với cậu mà nói tiền chỉ xếp thứ hai, thứ nhất là ân tình. Tôi không nói cậu trọng tình trọng nghĩa, mà là cậu không muốn nợ ai.
"Gương mặt Chu Dịch không lộ ra biến hóa gì. Vương Vu Dạng quay người về ngồi lại trên ghế nhựa, gác chân lên nói:"Tôi không rõ vì sao cậu lại về nước, là vì nhiệm vụ hay lý do cá nhân, tôi sẽ không hỏi.
Tôi với cậu chỉ dính với nhau ba ân tình, tôi nói với cậu e rằng cậu không tin, nhưng sự thật là như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!