Dưới ánh mắt hóng hớt của đám đội viên đội huấn luyện, Canh Dã im lặng vài
giây, khịt mũi cười.
"Không thể nào."
"…"
Chàng trai khoanh tay, ngồi dựa vào lưng ghế, thấy mọi người trên bàn đều tỏ
vẻ không tin, anh lại cất giọng lạnh lùng: "Cô ấy không thích Bắc Thành, trừ
phi có chuyện cần thiết, nếu không cô ấy không thể nào đến đây."
Lần trước đi cùng Biệt Chi đến Bắc Thành viếng mộ mẹ cô, Canh Dã đã có linh
cảm này rồi.
Anh nghĩ, có lẽ là trong mười mấy năm đầu đời của cô, Bắc Thành đã để lại cho
cô quá nhiều ký ức không tốt đẹp, trở lại chốn cũ khó tránh khỏi nhớ người xưa,
với lại trên mảnh đất này ngoài một nấm mồ ra thì chẳng còn gì để bám víu, nếu
là anh thì anh cũng sẽ không muốn quay lại.
Chưa đợi những người khác lên tiếng, đội trưởng Ngô đã gãi đầu nói: "Nhưng
người ở phòng bảo vệ nói là cô gái đó biết tên bạn gái cậu, nói mình tên là Biệt,
Biệt Chi?"
Canh Dã vốn đang uể oải rũ mắt xuống, nghe vậy mí mắt khẽ giật giật, anh co
một chân đang duỗi thẳng chống xuống đất, hàng mi dài che đi đôi mắt sâu
thẳm, đảo mắt nhìn xung quanh.
"Ai nói ra ngoài?"
Đám đông đương nhiên lắc đầu nguầy nguậy, đặc biệt là mấy người trước đó vô
tình để lộ bí mật cho các học viên nữ trong câu lạc bộ thì lại càng ra sức thanh
minh.
Điều tra không có kết quả, Canh Dã cau mày cầm điện thoại lên xác nhận lại
một lần nữa.
Không có tin nhắn nào.
"Cậu đang nghi ngờ có người mạo danh, hoàn toàn không tin cô gái ở phòng
bảo vệ kia là bạn gái của cậu à?" Đội trưởng Ngô lấy làm khó hiểu, "Không
phải sinh nhật cậu sắp đến rồi ư? Biết đâu bạn gái cậu cố ý chạy đến Bắc Thành
để cho cậu một bất ngờ thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!