Chương 76: (Vô Đề)

"Tôi đoán là lúc đó chắc cậu ấy muốn gọi cho cô lắm, nhưng cô nói xem tại sao

cậu ấy lại không gọi?"

Câu hỏi cuối cùng của Lâm Triết khiến cơ thể Biệt Chi thoáng run rẩy.

Đáp án đó không cần nói cũng tự hiểu.

Bởi vì Canh Dã sợ, sợ bản thân ngày hôm đó sẽ chết trong chiếc xe ấy.

Sợ cô đau lòng, sợ cô tự trách, sợ cô đổ cái chết của anh lên đầu mình.

[Em nhớ cho kỹ, là ông đây không cần em nữa.]

Biệt Chi ở bên kia đại dương nhận được tin nhắn đó đã đau lòng vô cùng,

nhưng chưa từng nghĩ tới thì ra đó là lời trăn trối mà anh muốn để lại cho cô.

Anh đơn phương cắt đứt chút hy vọng cuối cùng của cô.

Như vậy cho dù rất nhiều năm sau cô có trở về nước, nghe được tin anh mất thì

cũng sẽ không để trong lòng, đủ để buông bỏ.

"…"

Biệt Chi cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi những cảm xúc cuộn

trào. Cô cuộn tròn người trên ghế, đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy lớp áo

len mỏng trước ngực, vò nát đến nhăn nhúm, nhưng vẫn không bằng một phần

trái tim đang bị giày xéo vô hình bên trong.

Canh Dã.

Canh Dã….

Cô lặng lẽ cắn chặt lấy tên anh, như muốn mượn nó để tìm kiếm chút oxy duy

nhất trong cơn ngạt thở.

Nhìn Biệt Chi như vậy, Lâm Triết ngồi đối diện cũng không thể nhẫn tâm nói ra

những lời chế giễu như dao găm mà anh ấy đã dồn nén mấy năm nay nữa.

Lâm Triết thở dài một hơi: "Canh Dã không phải cậu ấm cô chiêu được nuông

chiều từ bé. Lúc nhỏ bị mẹ vứt bỏ ở cô nhi viện, cậu ấy đã chịu rất nhiều khổ

cực, bị bắt nạt rất nhiều, những thứ đó đã tạo nên con người cậu ấy… Từ tinh

thần suýt chút nữa đã sụp đổ, suýt chút nữa không gượng dậy nổi, chỉ có một

mình cô."

"Tôi nói những điều này không phải muốn đòi lại công bằng cho cậu ấy, nếu

Canh Dã biết được có lẽ cũng sẽ không tha cho tôi đâu. Tôi chỉ hy vọng cô biết

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!