Biệt Chi không nhớ nổi mình đã ngủ quên lúc nào.
Nói "mê man" có lẽ chính xác hơn.
Chỉ biết khi tỉnh lại, rèm che nắng khép hờ hé lộ một khe hở, ánh sáng rực rỡ
chói mắt khiến cô ngỡ như mình đã đến thiên đường.
May mà không phải, nếu không thì đó nhất định là kiểu chết nhục nhã đến mức
khiến cô phải tìm kiếm xem "làm sao để ma tự tử" mất.
Biệt Chi vô thức nghĩ.
Cùng với ý nghĩ đó, rất nhiều hình ảnh rời rạc và mơ hồ hiện lên trong đầu,
khiến gò má cô nóng ran lên.
Đúng lúc này.
"Cốc cốc."
Một tiếng gõ cửa lười biếng vang lên bên ngoài phòng ngủ.
Biệt Chi phản ứng theo bản năng, kéo chăn mỏng trùm kín đầu.
Đáng tiếc là làm vậy cũng không cản nổi tiếng bước chân của ai đó đang đi vào
phòng ngủ, hơn nữa còn càng lúc càng gần.
Cho đến khi tấm chăn mỏng sột soạt, người nọ dường như đã ngồi xuống mép
giường.
"Cạch."
Không biết đặt cái gì trên tủ đầu giường.
Biệt Chi nhắm mắt nằm im bất động, thầm niệm trong lòng: "Mình đang ngủ
đang ngủ đang ngủ….."
"Dậy chưa?" Giọng nói trầm thấp của Canh Dã vang lên bên tai, xen lẫn tiếng
cười.
Biệt Chi không cần suy nghĩ: "Chưa."
Không khí im lặng.
Biệt Chi: "…."
Canh Dã quay đầu đi, bật cười.
Đôi má vốn đang nóng bừng của Biệt Chi càng trở nên đỏ ửng trước tiếng cười
trầm ấm của anh.
Thế là những khung cảnh trong đầu không còn tĩnh lặng nữa, giống như bộ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!