Trong sự hoang mang chưa từng có, Biệt Chi ôm chăn ngồi ngây ra trên giường
Canh Dã đến tận hai phút.
Nhưng vẫn chẳng thể nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Chắc là….. không có gì xảy ra đâu nhỉ?
Mặc dù trong chuyện này cô chẳng có chút kinh nghiệm nào, nhưng bù lại cô có
kiến thức và mạng Internet rộng lớn. Vì muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình,
Biệt Chi thậm chí còn ôm chăn lăn hai vòng trên giường, xác nhận không hề có
cái gọi là đau lưng mỏi gối hay nhạy cảm khó chịu nào cả.
Nhưng mà.
Nếu như không có chuyện gì xảy ra, vậy thì quần áo cô biến mất là sao?
Cố gắng lục tìm ký ức trong cái đầu đã sệt như hồ dán, kết quả chỉ khiến nó
thêm hỗn độn.
Biệt Chi cảm thấy mức độ chóng mặt như tăng gấp đôi, chỉ đành tạm thời từ bỏ
việc tìm kiếm sự thật. Dù sao có tìm kiếm hay không thì trước mắt vẫn là cảnh
tượng không thể nào cứu vãn.
Mất mặt bảy phần với mất mặt chín phần thì có gì khác biệt đâu?
Biệt Chi mang theo vẻ bất cần đời mà nghĩ, sau đó lật người tìm kiếm chiếc
điện thoại của mình trong đống chăn lộn xộn. Cầm chiếc điện thoại chỉ còn 28%
pin lên xem, Biệt Chi mới phát hiện ra ánh nắng bên ngoài khung cửa sổ chớp
đã lên cao, không phải là cô bị ảo giác.
Sự thật là, bây giờ đã là một rưỡi chiều.
Cô gái ngồi trên giường mím môi, ánh mắt bối rối nhìn quanh.
Đây cũng chính là biểu hiện chột dạ của cô.
Nhờ có cô em họ Liệu Diệp nghiện tiểu thuyết và thề sẽ cống hiến cả đời mình
cho sự nghiệp văn học hoặc biên kịch vĩ đại, mà Biệt Chi đã được nghe cô ấy kể
khá nhiều chuyện, ví dự như trong một số tác phẩm văn học hoặc phim truyền
hình nào đó, nam nữ chính sau một đêm mặn nồng, nữ chính sẽ vì một số lý do
mà thường đến chiều mới tỉnh dậy.
Biệt Chi: "…."
Không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!