Ra khỏi nhà vệ sinh, Biệt Chi mới nhận ra đã đến giờ trưa.
Lời "chúc phúc" từ người yêu cũ được Phí Văn Tuyên chuyển tải rõ ràng đã
khiến tâm trạng của cô trong ngày hôm nay không tốt. Biệt Chi không mấy vui
vẻ, làm gì cũng uể oải, lòng không yên —— sau đó cô đã phải "chịu quả báo".
Trong lúc vô tình quay người lại, chân cô đã đập mạnh vào ghế.
"…"
Cô gái thậm chí không kịp thốt lên một tiếng rên rỉ đã co rúm lại như con tôm,
cúi người xuống. Nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà, hoàn toàn là do phản xạ
sinh lý.
Những người thân thiết với Biệt Chi đều biết cô có một tật từ nhỏ —— điểm
chịu đau thấp đến mức đáng sợ. Cùng là ngã, những đứa trẻ khác khóc vài tiếng
rồi sẽ bò dậy chạy nhảy ngay, còn cô bé Biệt Chi có thể ngồi đó khóc hàng tiếng
đồng hồ. Khóc mệt sẽ nghỉ một lúc, sau đó lại nhìn vết thương tiếp tục khóc.
Hoặc cho dù bị một tờ giấy mỏng xước qua da thịt để lộ ra chút máu thì cô cũng
có thể đau đến mức ngơ ngác nửa ngày.
Tật xấu đi kèm là cơ thể rất dễ để lại sẹo và vết thương, va chạm như vậy, chân
cô có thể bị bầm tím đến tháng sau.
Vì vậy, cô không bao giờ đến những nơi như tiệm massage, để tránh bị người đi
đường báo cảnh sát, tưởng rằng tiệm đang hoạt động bất hợp pháp nào đó về
việc lấy nội tạng không gây mê.
Khi cơn đau dữ dội khiến cả não bộ trống rỗng dần dần biến mất với tốc độ có
thể cảm nhận được, Biệt Chi mới thở dốc, không chút biểu cảm lau khô nước
mắt, vịn vào bàn ghế đứng dậy.
May mắn là sau khi cơn đau qua đi, não bộ dường như cũng trở nên tỉnh táo
hơn. Ăn qua loa bữa sáng trưa xong, cô quyết định ngồi vào máy tính, vùi mình
vào công việc chưa hoàn thành.
Theo yêu cầu của cuộc họp nội bộ tối qua, Biệt Chi ngồi vào máy tính để soạn
thảo kế hoạch công tác học kỳ này. Yêu cầu ba nghìn chữ, thi đại học còn không
căng thẳng bằng.
Trước khi mặt trời "tan làm", cuối cùng cô cũng nhấn phím Enter cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!