"Khoan đã…"
Cách một lớp áo sơ mi lụa mỏng như cánh ve trên người Biệt Chi, Canh Dã nửa
đỡ nửa ôm lấy eo cô.
Ngón tay anh khẽ siết lại, giữ chặt lấy Biệt Chi đã say khướt đang ngồi trên eo
anh làm loạn.
Thế là cảnh tượng trở nên thật buồn cười, cô gái ngồi vắt vẻo trên eo anh, hai
tay túm lấy cổ áo của anh, còn Canh Dã thì phải đỡ lấy cô, tránh để cô trong cơn
say bất cẩn ngã khỏi người anh rơi xuống ghế sofa.
"Con ma men" này lại cực kỳ không chịu yên phận, dường như không hài lòng
khi bị anh kiềm chế, vẫn không ngừng cựa quậy trong lòng bàn tay anh.
Giống như một mỹ nhân xà đến câu hồn đoạt phách người ta trong đêm tối.
Canh Dã bị cô cọ xát mà lửa nóng dâng trào, cơ hàm khẽ run lên, nghiến răng
đè cô xuống: "Biệt Chi, em đừng cọ nữa…"
Câu nói chỉ đến nửa chừng, giọng nói trầm xuống khác hẳn ngày thường, thậm
chí còn không thể coi là một lời đe dọa.
Đương nhiên cũng sẽ không khiến Biệt Chi kiềm chế, cô nhíu mày, vẫn cố gắng
thoát khỏi lòng bàn tay anh: "Buông ra… Ngứa…"
"Tôi buông ra thì cũng được thôi." Giọng Canh Dã càng thêm khàn đặc,
"Nhưng em muốn trượt xuống sao?"
Cô gái đang chìm trong cơn say bỗng chốc khựng lại.
Canh Dã hơi nghiêng người về phía trước, cũng không bận tâm đến bàn tay
đang túm lấy cổ áo anh. Anh vươn chiếc cổ thon dài, ghé sát vào vành tai trắng
nõn ẩn sau mái tóc dài của cô, nói: "Phía sau là vực sâu, rơi xuống sẽ rất đau
đấy."
"!"
Biệt Chi vốn đang cựa quậy trên người anh bỗng dưng cứng đờ người.
Canh Dã bật cười, lại quay mặt đi tránh để cô phát hiện.
Bình thường cô tỉnh táo lắm mà, sao vừa say vào lại dễ lừa như thế?
Đợi đến khi ánh mắt trở lại vẻ bình thường, Canh Dã mới cúi đầu nhìn xuống.
Đường eo của Biệt Chi rất đẹp, ở nơi tay anh đang áp lên hai bên đều lõm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!