Biệt Chi trở lại bên cạnh đồng nghiệp đã tự giác dời sang chỗ khác một mét.
Ánh mắt mọi người đầy ẩn ý.
Vẫn là Mao Đại Ninh hoàn hồn trước, giải vây cho Biệt Chi: "Chi Chi, sao cô
bất cẩn vậy, trên đất nhiều chai lọ quá, cô không bị ngã chứ?"
"Không có."
Biệt Chi lắc đầu.
Cô vô thức nắm chặt điếu thuốc trong tay rồi để ra sau lưng, chỉ cảm thấy ở
những nơi như ngón tay, lòng bàn tay, cổ tay và vùng eo từng bị Canh Dã chạm
qua đang âm ỉ bốc cháy, vừa nóng rát lại phiền muộn.
"Chi Chi, cô thảm rồi." Mao Đại Ninh giả vờ kiểm tra cho cô rồi ghé sát vào tai
Biệt Chi thì thầm, "Cô nói xem sao cô không ngã sớm hay ngã muộn hơn một
chút mà lại ngã đúng lúc cực phẩm đến gần? Chắc chắn mọi người sẽ cho rằng
vừa rồi cô giả vờ ngã để cố ý quyến rũ cực phẩm."
Biệt Chi khẽ thở dài: "Thấy rồi. Thà tôi ngã xuống đất còn hơn."
"Cũng không trách cô được." Mao Đại Ninh cũng hoang mang, "Nói ra cũng lạ,
mỗi lần cực phẩm xuất hiện là đều có người cố ý ngã vào lòng anh ta, mỗi tối
phải gặp tới 3-5 lần là ít, đáng lẽ ra anh ta nên luyện được kỹ năng né tránh rồi
mới phải, sao tối nay…"
"Khụ." Biệt Chi vội vàng khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề, "Chúng ta tìm được
bàn mới chưa?"
Mao Đại Ninh không nghĩ ngợi nhiều: "Chưa, tối nay đông khách quá, chắc chỉ
có thể chờ bàn nào đó giải tán sớm thôi."
Biệt Chi nhìn theo ánh mắt của Mao Đại Ninh, thấy trong số các đồng nghiệp
thì Hà Vân đã trở lại ví trí trung tâm, lúc này cô ta đang nhìn chằm chằm vào
cô, vẻ mặt rõ ràng rất khó chịu.
Ánh mắt ấy giống như đang chất vấn cô vì sao lại đi quyến rũ người của cô ta
vậy.
Về phần những đồng nghiệp khác thì cũng có vài người, mặc dù không nói rõ ra
nhưng ánh mắt ngượng ngùng đảo đi đảo lại giữa hai người cũng đủ thể hiện
suy nghĩ trong lòng họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!