Đại học Sơn Hải, cổng Tây.
Bầu trời đêm nay như một bức tranh ấn tượng, sắc chiều tà nhuộm lên nền trời
nét vẽ loang lổ từ vàng nhạt sang cam đậm.
Biệt Chi lái chiếc xe nhỏ màu trắng phủ bóng ráng chiều của mình, chở Mao
Đại Ninh rẽ ra từ cổng Tây theo hướng dẫn của định vị. Đèn xi nhan bên phải
trước xe chớp nháy mấy chục cái, cuối cùng cũng hoà vào dòng xe cộ nườm
nượp ngoài cổng.
Mao Đại Ninh ngồi trong xe ôm lấy dây an toàn, vừa lướt điện thoại trả lời tin
nhắn hối thúc trong nhóm của cố vấn viên, vừa cảm thán: "Đúng là nghiệp quật.
Vốn dĩ tôi còn giấu chút lòng riêng, sắp xếp cho xe chúng ta đi tiên phong, giờ
thì hay rồi, trôi tuột lại phía sau."
"Đến trước thì có lợi ích gì sao?"
"Tất nhiên là có! Tôi đã nghĩ hết rồi, nếu chúng ta đến trước thì sẽ cố gắng bảo
nhân viên phục vụ sắp xếp cho một cái bàn rộng rãi, không phải là mấy cái bàn
ở góc khuất, sau đó chọn một chỗ trên ghế sofa có góc nhìn đẹp nhất để ngắm
cảnh đẹp nhất!"
"Ngắm cảnh?" Biệt Chi bật cười, "Cô cứ như đi du lịch vậy?"
"Đấy là cô chưa thấy nên không biết đó thôi. Du lịch thì có cảnh đẹp tuyệt sắc
nào để ngắm chứ."
Mao Đại Ninh trả lời tin nhắn xong, chắp tay cầu nguyện: "Tiếc thật, trai đẹp
toàn là ngẫu nhiên xuất hiện với xác suất thấp, còn thấp hơn cả xác suất tôi quay
mười lần đều ra đồ ngon, không biết tối nay có được ké chút may mắn thăng
chức của cô để tôi được gặp lại lần nữa không."
Biệt Chi bật đèn xi nhan, mỉm cười đáp: "Được, mong là cô sẽ gặp được, tiện
thể chuộc lỗi cho tôi vì tối nay đã khiến cô bỏ lỡ vị trí ngắm cảnh đẹp nhất nhé."
"Thế thì chưa đủ đâu." Mao Đại Ninh nghiêm mặt nói, "Nếu muốn bù đắp cho
tôi, tối nay cô đừng kiếm cớ chuồn trước là được!"
Biệt Chi khẽ thở dài: "Đã là tiệc chào mừng tôi, nếu tôi lại muốn đi trước thì
cũng không ổn lắm nhỉ?"
"Rất tốt, đồng chí Tiểu Biệt, cô có giác ngộ như vậy thì tốt rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!