Trong thang máy lên tầng 60 của khách sạn RJ.
Biệt Chi dựa lưng vào cây cột ở góc khuất, vểnh tai nghe ngóng tiếng động
vọng lại từ cuối hành lang phía sau, từ khi cuộc cãi vã ban nãy bắt đầu đến khi
dần dần lắng xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tối nay sẽ không có chuyện gì lớn hơn nữa.
Bàn tay đang siết chặt chiếc điện thoại thoáng nới lỏng, Biệt Chi vô thức
chuyển đổi giao diện, nhấp vào WeChat.
Phía trên cùng là một tin nhắn mà cô đã gửi cho Canh Dã ba mươi phút trước.
[Mộc Chi]: Canh Dã, hình như tôi lại sắp đi làm "thánh mẫu" rồi.
[Mộc Chi]: Anh đi cùng tôi được không?
Biệt Chi khẽ cau mày, không chắc chắn lắm mà nghĩ, đây có phải là… làm nũng
như Mao Mao đã nói không nhỉ? Vậy bây giờ anh đến rồi, xem như là cô đã dỗ
dành được anh rồi sao?
Câu hỏi này còn chưa có lời giải, Biệt Chi bỗng nhiên nhận ra điều gì, ngẩng
đầu nhìn sang một bên.
Thảm trải sàn hành lang của khách sạn hạng sang có hiệu quả cách âm quá tốt,
Biệt Chi không nghe thấy một tiếng bước chân nào, đến khi nhận ra có gì đó
không ổn thì cô đã nhìn thấy một góc màu đen của vạt áo khoác da lướt qua tầm
mắt, muốn trốn cũng không kịp nữa.
Biệt Chi vội vàng cất điện thoại, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía trước.
Còn bóng người kia rẽ từ cuối hành lang vào thang máy, đi được hai bước thì
Canh Dã đột nhiên dừng lại, bàn tay đút túi áo khoác rút ra một nửa rồi lại từ từ
đút vào. Đuôi mắt anh hơi nhướng lên, hình như cũng không ngờ Biệt Chi lại ở
đây.
"Không phải đã bảo em đợi tôi ở sảnh lớn dưới lầu sao…" Canh Dã đột nhiên
nhớ ra điều gì đó, ánh mắt khẽ lóe lên, "Em lên đây từ lúc nào?"
Biệt Chi hơi nghiêng đầu, giống như đang đánh giá nguyên nhân Canh Dã hỏi
câu hỏi này. Cho đến khi dưới ánh mắt của cô, đôi mắt vốn còn đọng lại chút
cảm xúc u ám của chàng trai khẽ lướt đi chỗ khác, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!