"Kỳ Diệc Dương, cậu bị bệnh à?"
Giống như một lưỡi dao sắc bén lướt nhẹ qua, xé toạc mọi lớp vỏ bọc giả tạo, để
lộ sự thật tàn khốc.
Bầu không khí đặc quánh lại giữa ánh mắt đối đầu của hai người.
Vài giây sau, Kỳ Diệc Dương đột nhiên bật cười: "À, bị phát hiện rồi." Anh ta
lùi lại dưới ánh mắt lạnh nhạt của Biệt Chi, "Suýt nữa quên mất, bây giờ cô là
cao thủ tâm lý học rồi nhỉ? Vậy chẳng phải rất trùng hợp sao, tôi có bệnh, cô có
thể chữa."
"Rất tiếc là tôi không có giấy phép hành nghề trong nước nên không chữa được
cho cậu được. Cậu tìm người khác đi." Biệt Chi dứt lời thì xoay người định rời
đi.
"Tôi cứ nghĩ cô đã khác xưa." Kỳ Diệc Dương nheo mắt, "Bây giờ xem ra vẫn y
như vậy. Vậy còn Canh Dã, cậu ta đối xử với cô vẫn như trước sao?"
"Tôi không muốn nghe người lạ bàn tán về chuyện tình cảm của tôi và bạn trai."
Biệt Chi lạnh lùng liếc anh ta, ánh mắt rơi trên người Phương Vận Phi đang
lúng túng đứng bên cạnh.
"Đi ăn cơm với bạn trai em đi."
Ánh mắt Kỳ Diệc Dương vẫn dán chặt trên người Biệt Chi, không động đậy, chỉ
rút chìa khóa xe từ trong túi quần ra, đưa sang một bên mà không thèm nhìn:
"Lên xe chờ tôi."
"….."
Phương Vận Phi ngập ngừng nhìn anh ta, lại nhìn Biệt Chi, cuối cùng vẫn nhận
lấy chìa khóa, xoay người bỏ đi.
Biệt Chi cau mày nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi, sau đó ngước mắt lên nhìn
thẳng vào Kỳ Diệc Dương: "Chúng ta không có chuyện gì để nói cả, càng
không cần thiết phải đuổi bạn gái cậu đi. Bất kể lý do hay mục đích của cậu là
gì thì tôi đều không quan tâm và cũng sẽ không hợp tác. Điều duy nhất cậu có
thể làm là biến khỏi tầm mắt tôi."
Nói xong, Biệt Chi chớp mắt: "Tôi nói đủ rõ ràng chưa, cậu Kỳ?"
"Rõ ràng, quá rõ ràng." Kỳ Diệc Dương bật cười, thậm chí còn vỗ tay tán
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!