Biệt Chi cảm thấy suy đoán của mình là có lý do.
"Tóc húi cua" và "bước vào xã hội" là do vị đội trưởng Phạm kia đích thân nói
ra, huống hồ từ sau khi bị đội trưởng Phạm nhận ra, người nào đó khi đối diện
với cô đều là dáng vẻ che giấu lảng tránh, không muốn nhắc lại đoạn quá khứ
kia.
Như vậy, ngay cả việc tại sao Canh Dã đến đồn cảnh sát lại thong dong bình
tĩnh như về nhà dường như đã có thể giải thích được.
Nhìn thấy vẻ mặt cô gái trước mặt ngày càng nghiêm nghị, ánh mắt đảo đi đảo
lại liên tục, suy nghĩ rõ ràng đã lan man đến nơi nào rồi.
Canh Dã tức đến mức bật cười: "Sao, kỳ thị người có tiền án à?"
"Không…" Biệt Chi vô thức phủ nhận, sau đó trong lòng lại phủ nhận sự phủ
nhận của chính mình, "Chưa chắc, phải xem tình huống, phải xem là tiền án gì
nữa."
"Ví dụ như?" Người nọ lười biếng nói, nghiêng người dựa vào tường bên cạnh
mỉm cười nhìn cô, "Em xem tôi giống tiền án gì."
Về việc đã xảy ra chuyện gì với Canh Dã trong bảy năm qua, lâu nay Biệt Chi
đã có muôn vàn suy nghĩ muốn hỏi, nhưng trước giờ vẫn chưa tìm được cơ hội
thích hợp để đề cập đến.
Giờ thấy Canh Dã chủ động mở lòng, dáng vẻ mặc cho cô trêu chọc, cô cũng
nhịn không được nhân cơ hội thăm dò hỏi: "Tôi nhớ trước khi tôi ra nước ngoài
anh đã nhận được giấy báo trúng tuyển của học viện hàng không rồi, sau đó là
anh không đi học hay là không tốt nghiệp được?"
Nghe thấy câu "ra nước ngoài", ý cười lơ đãng trong mắt Canh Dã nhạt đi. Tầm
mắt anh dừng lại trong không trung hai giây, sau đó mới dửng dưng lên tiếng.
"Có đi học. Chưa tốt nghiệp."
Dù sao từ năm nhất đã được tuyển vào lực lượng không quân rồi.
Biệt Chi khẽ thở dài: "…Thảo nào."
"Thảo nào?" Canh Dã nhướng mày, "Thảo nào cái gì?"
"Thảo nào bây giờ cuộc sống của anh lại khác xa với những gì tôi từng tưởng
tượng…." Biệt Chi nhẹ giọng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!