Chờ đến khi nụ hôn dài đằng đẵng ấy kết thúc, Biệt Chi đã tự động cuộn tròn
người lại như con tôm luộc chín, ngoại trừ gương mặt đỏ bừng thì không có
biểu cảm, không có phản ứng, cũng không động đậy gì mà chỉ vùi mình vào ghế
lái phụ.
Ẩn dưới mái tóc dài mượt mà là nửa dấu răng hằn rõ trên làn da trắng ngần.
Nửa dấu răng còn lại nằm khuất sau cổ áo.
Lúc này tâm trạng của Canh Dã rất tốt, anh cúi người giúp cô cài dây an toàn,
tiện tay khẽ chạm vào "kiệt tác" mà mình để lại.
"Đau không?"
"…."
Biệt Chi mặt không cảm xúc quay đầu lại, đưa tay chỉ vào vệt nước mắt còn sót
lại nơi đuôi mắt đỏ ửng. Cô trừng mắt nhìn anh: "Anh nói xem?"
Canh Dã khẽ nhíu mày, sau đó tỏ vẻ tiếc nuối: "Hơi mất kiểm soát lực rồi. Lần
sau sẽ chú ý."
"Lần sau?" Biệt Chi trưng ra vẻ mặt "anh nhìn xem tôi có thèm tin lời anh nói
không".
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào dấu răng vài giây, khẽ lẩm bẩm: "Rõ ràng là
anh cố ý." Sau đó cố kéo cổ áo lên cao hơn một chút, nhưng vẫn không thể che
hết được, cô bực bội nghiến răng, "Lại còn để lộ ra phân nửa nữa chứ."
"Trước khi cắn tôi đã cố tình chọn vị trí phía dưới rồi đấy." Canh Dã vừa nói
vừa khởi động xe.
Giá mà đáy mắt anh không chứa đựng ý cười, khóe môi không cố gắng mím
chặt nhưng vẫn không nhịn được mà nhếch lên, thì có lẽ Biệt Chi đã tin anh
thêm một chút.
Đáng tiếc là không.
"Trước đây anh không như vậy." Cô gái nhìn anh bằng vẻ mặt nghiêm túc như
đang dạy dỗ tư tưởng, "Ít nhất là không thế này…."
Canh Dã một tay cầm vô lăng, nhướn mày: "Như nào?"
Biệt Chi im lặng vài giây, khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt sang phía cửa sổ xe
bên kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!