Hai giờ rưỡi chiều Chủ nhật, Biệt Chi lái xe dọc theo đường cao tốc sân bay
thành phố Sơn Hải thẳng tiến vào nội thành.
Trong xe đang bật loa ngoài, giọng nói lo lắng của Biệt Ngọc vẫn không ngừng
dặn dò.
"Biệt Chi, chị đừng có coi thường lời nói của em, nhìn cái gã kia là biết ngay
không phải hạng người tử tế gì rồi, loại người này rất nguy hiểm! Ai biết được
trước đây anh ta từng làm gì? Trông giống hệt mấy tên đầu gấu trong trường của
em, suốt ngày trốn học đánh nhau bị mời phụ huynh…."
"Được, chị biết rồi." Biệt Chi vừa nghe vừa nén cười.
Canh Dã quả thật cách xa hai chữ "tử tế" tới vạn dặm. Còn về chuyện trước đây
anh là người thế nào thì chắc hẳn không ai rõ hơn cô.
"Thưa anh, rất xin lỗi, máy bay của chúng ta sắp cất cánh rồi, xin anh vui lòng
kết thúc cuộc gọi được không ạ?"
Giọng tiếp viên hàng không vang lên từ điện thoại của Biệt Ngọc, Biệt Chi hoàn
hồn: "Em lên máy bay đi, chị sắp vào nội thành rồi. Chiều nay chị còn có việc,
hạ cánh nhớ nhắn tin cho chị nhé."
"Thôi được rồi, nhưng chị đừng quên lời em dặn đấy…"
Biệt Ngọc bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Gần ba giờ chiều, xe của Biệt Chi đỗ ở bãi đậu xe dưới lầu quán rượu Hoành
Đức.
Biệt Chi nói rõ mục đích đến với lễ tân tầng một, đối phương lập tức hiểu ra.
"Là cô Biệt phải không ạ? Chuyện này ông chủ đã dặn dò rồi, phòng giám sát ở
tầng hai, mời cô đi theo tôi."
"Cảm ơn."
Nhờ Canh Dã đã đánh tiếng với ông chủ quán rượu từ trước nên việc xin xem
camera giám sát không hề khó khăn, sau khi mô tả vị trí camera cần thiết cho
nhân viên phục vụ, đối phương dựa theo thời gian, trực tiếp tua lại đoạn ghi
hình vào tối hôm đó, cắt ra đoạn Biệt Chi cần.
Đáng tiếc là dường như Phương Đức Viễn rất quen thuộc với kết cấu và vị trí
camera của quán rượu này, ở góc quay có thể ghi hình được, bóng dáng anh ta
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!