Toà chung cư cũ kỹ mà Biệt Chi thuê trọ không có thang máy, dù đồ đạc có
nặng đến đâu cũng phải tự mình xách lên lầu.
Đợi cô lên đến tầng ba, mở cửa ra, quay đầu lại nhìn thì thấy Biệt Ngọc vẫn
đang xách theo cái vali to tướng nặng trịch, thở hồng hộc leo lên theo bậc thang
ngay trước mắt cô.
"Em mang cả nửa gia tài đến đây đấy à?" Biệt Chi vừa mở cửa vừa hỏi.
Biệt Ngọc đặt vali xuống, thở hổn hển lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, trừng
mắt nhìn Biệt Chi, hình như muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng.
Bên trong nhà, Liệu Diệp nghe thấy động tĩnh vội vàng bước ra khỏi cửa, cất
tiếng trêu chọc: "Chị, sao giờ này chị mới về? Có phải là ở dưới lầu với Canh
Dã…"
Liệu Diệp đang đắp mặt nạ bỗng khựng lại, ngơ ngác hỏi: "Ai vậy?"
Ánh mắt Biệt Ngọc dừng lại trên người Liệu Diệp vài giây, dường như là đang
đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó dựa theo cách xưng hô để phán đoán, cậu
mới khinh khỉnh liếc mắt, xách vali bước vào nhà: "Chị, bà già này sao lại ở nhà
chị?"
"?"
Liệu Diệp:"?????"
Biệt Chi bất lực. Là người cuối cùng vào nhà, cô tiện tay đóng cửa lại: "Đừng
có không biết lớn bé như thế."
"….. Biệt Ngọc?!"
Bị cách gọi "bà già" chọc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, Liệu Diệp rốt
cuộc cũng lục tìm được trong ký ức đã phủ bụi một hình ảnh mơ hồ.
Năm đó khi Biệt Chi đến ở nhờ nhà cậu Liệu Văn Hưng, Biệt Ngọc đã từng bỏ
nhà đi bụi, không ngại đường sá xa xôi chạy đến tìm cô, cũng từng có vài ngày
ở chung với Liệu Diệp, trải qua những ngày tháng va chạm nảy lửa chẳng khác
nào "hỏa tinh đụng Trái đất".
Khi ấy, một người là thiếu nữ 17 tuổi, một người là nhóc con 11 tuổi, đúng là
cái tuổi dùng "nhãi ranh" và "bà già" để chào hỏi lẫn nhau.
Cơn giận năm xưa ùa về, Liệu Diệp vừa tức vừa kinh ngạc. Dưới lớp mặt nạ, cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!