Phía sau tấm rèm, Lâm Triết và Liệu Diệp vẫn còn đang chìm trong sự bàng
hoàng đến mức không nói nên lời, cho đến khi Mao Đại Ninh gọi lại lần nữa,
tiếng chuông điện thoại bất ngờ đã để lộ vị trí của cả hai.
Canh Dã đang đứng cạnh giường bệnh bước tới, tiện tay vén tấm rèm lên, để lộ
hai người phía sau.
Anh nhướng mày: "Ý gì đây?"
Người anh hỏi là Lâm Triết.
"Ấy, chúng tôi không có ý gì đâu, chỉ sợ làm phiền hai người thôi…"
Lâm Triết với vẻ mặt méo xệch bỗng hoàn hồn lại, nhân lúc Liệu Diệp vội vàng
đưa điện thoại cho Biệt Chi, anh ấy túm lấy Canh Dã kéo sang một bên: "Cậu bị
thần kinh à? Cậu có nghe rõ cô ấy vừa nói gì không? Cô ấy muốn bao nuôi
——"
"Không phải bao nuôi cậu, đừng để ý."
Canh Dã hờ hững gạt tay Lâm Triết ra, sải đôi chân dài về phía bàn trực của y
tá.
Lâm Triết: "?"
Chẳng mấy chốc, Canh Dã quay lại cùng một cô y tá trẻ mặt hơi ửng đỏ, tháo
kim truyền dịch đã hết cho Biệt Chi.
Lúc nói chuyện với cô y tá trẻ kia, anh dừng lại trước bức tường trắng đối diện
giường bệnh. Chàng trai uể oải chống tay lên hông, bộ đồ moto màu đen tuyền
điểm xuyết đường viền bạc dường như càng thêm nổi bật dưới ánh đèn lạnh lẽo
của bệnh viện, đôi chân dài thẳng tắp, eo thon bụng phẳng, vai rộng cổ cao, góc
nghiêng dưới mái tóc lòa xòa càng thêm tuyệt mỹ.
Hiếm khi thấy Canh Dã kiên nhẫn với một cô gái xa lạ đến vậy, thậm chí còn có
phần dịu dàng. Ngay cả trong bệnh viện đông đúc, người qua đường cũng phải
ngoái nhìn anh.
Liệu Diệp vừa thu dọn đồ đạc bên giường bệnh vừa lặng lẽ quan sát.
Biệt Chi vừa nghe điện thoại xong, cúp máy, đưa điện thoại về phía Liệu Diệp.
Liệu Diệp mải nhìn nên chẳng để ý gì.
"Nhìn gì đấy?" Biệt Chi hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!